Friday, March 24, 2017

Xú chiêng, Bra, Brassiere, Soutien- Gorge

Có 100 phụ nữ trả lời một cái quảng cáo trên Craigslist, “Cần người bận áo ngực ưng ý nhất của mình và tới một địa chỉ trên San Francisco làm việc”. Sau khi leo lên hết 3 cái cầu thang dài, mấy người nầy được biểu là dùng một cái app trên phone chụp bộ vú của mình, với mục đích coi cái app đó nó tính toán ra cái kích thước bộ ngực của mấy người này ra sao.

Nghe sao mà hào hứng như chuẩn bị làm phim ở truồng hay mưu đồ đen tối làm web về ngực đàn bà gì đây. Nhưng nó thật sự lại là một phiên họp R & D kỹ thuật cao do một phụ nữ có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh (MBA) của MIT. Heidi Zak và chồng cô Dave Spector, là vợ chồng, cùng nhau mở một start up tên là ThirdLove chuyên về làm áo ngực đàn bà.

Vào thời điểm đó, Zak chỉ hy vọng những người tham gia - những phụ nữ từ 17 đến 70 tuổi, và có cái cup size từ AA đến F - có thể giúp chỉnh chu lại cái ứng dụng mua sắm áo ngực trên web của ThirdLove. Hầu hết phụ nữ nào cũng đều đã trải qua một hay nhiều lần mà mua một chiếc áo ngực tệ hại, như cup xệ không thẳng, cái tag làm ngứa ngái khó chịu, cái dây dưới ngực chật bó và cái band gài ngoài sau quá chặt, khiến nó gây ra những gợn sóng ở lưng hoặc trên vú. Nó khổ và không bao giờ chấm dứt, vì không có cái hãng làm áo ngực nào cho tới thời điểm vài năm trước đây mà chế ra một cái áo ngực vừa vặn cho tất cả mọi người. Zak, 37 tuổi, muốn sửa chữa tất cả những điều cà chớn này. Bằng cách sử dụng ứng dụng công nghệ quét (scan) của cô, phụ nữ có thể, theo lý thuyết, có được một chiếc áo ngực phù hợp, đo scan với sự thoải mái ở tại  ngôi nhà của mình, khỏi đi đâu và nó chính xác như  có một người thợ may cá nhân. Sau đó, ThirdLove có thể sử dụng dữ liệu phù hợp của tất cả khách hàng để thiết kế và xây dựng chiếc áo ngực hoàn hảo.

Trong khi làm việc với 100 người phụ nữ của cái focus group đó, Zak nghĩ rằng mình sẽ có cái nhìn sâu sắc nhất về cái ứng dụng scan đo ngực của mình hơn. Thay vào đó, cô nhận ra một điều mà cuối cùng thay đổi ý tưởng ban đầu và xác định ý tưởng kinh doanh mới của cô. Không chú trọng vô cái app không mà còn phải sản xuất ra chiếc áo ngực cho đàn bà bớt khổ, vì mua mười cái áo ngực, mặc coi được thoải mái chỉ có hai cái là mừng húm. Hóa ra, 37% phụ nữ có cái size không nằm ngay cái số standard căn bản mà cứ lọt vô chính giữa của hai số. "Điều đó đã giúp giải thích tại sao đôi bras của tôi không bao giờ phù hợp." Heidi nói.

Trong nhiều năm, những thương hiệu lớn nhất của ngành công nghiệp này  đã dựa vào trên một đôi ngực để làm ra mấy cái size cho hãng mình. Đó là dùng ngực của Dorothy Galligan là một người mẫu nổi tiếng thập niên 1970, Dorothy được coi là hoàn hảo 34B về chu vi, hình dáng, và đó là căn bản standard. Mấy cái size khác là  lên xuống, bự ra, nhỏ lại từ cái standard của Dorothy.

Heidi nhất định thay đổi cái suy nghĩ Dorothy standard đó và tuyên bố một chân lý mới là” Không phải chỉ là Dorothy mà cho tất cả phụ nữ.”

Tuy nhiên, hóa ra việc cố gắng bán một chiếc áo ngực trực tuyến phức tạp hơn rất nhiều so với việc bán dao cạo. Trên thực tế, nó đã được xem là không thể. Tương tự như vậy về kim cương và nệm, nhưng Blue Nile ( bán kim cương) và Casper ( bán nệm) đã chứng minh khác đi, và trong những năm gần đây, khoãng nửa tá công ty mới nổi lên đã làm như vậy với chiếc áo ngực, muốn thay đổi một ngành công nghiệp trị giá 13 tỷ USD vốn được thống trị bởi Victoria's Secret.

Startup True & Co. sử dụng các thuật toán (algorithm) để match người mua với kiểu áo ngực và AdoreMe là dịch vụ như club buy, trả subscription, ThirdLove  thì chú trọng vô cái chính xác của cái size cho vừa vặn. Áo ngực có rất nhiều thứ cần phải chính xác thì mới làm ra một cái tốt bận ngon lành được. Trong khi đó, một chiếc áo sơ-mi nút chỉ có bốn thành phần như vải, nút, interfacing, và sợi chỉ, Trong khi một áo ngực có khoảng 30 thành phần cần phải quan tâm.

Heidi Zak có một cái resume khỏi chê. Google, Aeropostal, McKinsey (tư vấn thứ dử nhất thế giớ, consultants làm ở đây ra hãng nào cũng muốn dành nhau mướn hết).

Không có chồng cô thì cô không thể xin tiền từ mấy cái venture capitalist ( mấy thằng bỏ tiền cho mấy hãng start up mượn và làm chủ nhiều cổ phần công ty, hãng lên thì nó hốt bạc lại). Thằng chồng này làm cho venture capitalist firm nổi tiếng Sequoia, nên mấy bạn bè nó mới chịu cho mượn tiền. Vì phần đông mấy hảng này không thích đầu tư vào chuyện mà nó không biết nhiều, phần nữa là người làm ở đây phần đông là đàn ông mà ưa bị bắt lỗi là đì đàn bà , nên nói bỏ tiền vô làm xu chiêng nó chê không chịu đầu tư tiền.

Với 5,6 triệu đô ban đầu, sau hai năm, nó làm xong cái ứng dụng scan dùng cell phone camera. Cái app nó đo hai thành phần quan trọng chung quanh cái thân người. The overbust, phần trên, cái vòng thân thể đi qua núm vú. The underbust – cái vòng dưới cái vú, chổ xương sườn. Phần nói  kế tiếp đây quan trọng, cái dữ kiện vửa đo sẽ dược tính toán mà không save giữ lại bởi ThirdLove. Privacy là quan trọng nhất, sau đó, vài giây sau, cái app nó xì ra cái size nào là vừa vặn cho khách hàng.

Vợ chồng này nó biết kỹ thuật nhưng chúng  nó không biết gì về áo ngực. Làm sao mà biết chế đây? Người ta nghĩ tới áo ngực thì nghĩ tới nó là món đồ dính dáng về sexual, nhưng thật sự nó là một sản phẩm cực kỳ khó để tạo ra. Vì vậy, thằng Spector, nó lên LinkedIn lùng kiếm ra được một chuyên gia là Ra’el Cohen, người thiết kế có tên tuổi về đồ lót high end. Cohen được rất nhiều hãng khác mời về làm nhưng nó không chịu, và kỳ này thì thấy Thirdlove thich hợp với nó và nó chịu gia nhập.

Cohen dùng dữ kiện từ bộ ngực của 100 người nói bên trên để làm mẫu mực căn bản thế cho cái Dorothy standard. Và Cohen chế ra được thêm 30% cup size nhiều hơn mấy hãng khác. Phần lớn mấy cái size này nó vừa cho cái size lọt vô chính giữa hai số nói bên trên. Vì vậy nó fit vừa vặn hơn mấy cái hãng khác.

Rồi nó phải di kiếm hãng may sản xuất, nó chọn Mexico cho gần San Francisco vì nó biết phải chạy qua chạy lại canh chừng coi cho nó làm đúng đắn theo cái ý của ThirdLove. Nó bị kẹt chổ này vì hãng Mễ này nó không biết mua cái móc sao cho nó không bị móc vô da. Nó cứ đi kiếm từ mấy cái chổ cung cấp móc thông thường cho mấy chỗ làm áo ngực. Spector nó ép rát, thằng cha Mễ rốt cuộc cũng kiếm dược chỗ chịu làm cái móc ngon hơn đúng ý của ThirdLove.

Cuối cùng thì nó launch lần đầu 7 cái xú chiêng khác nhau. Sau ba tháng nó chọn cái mẩu bán nhiều nhất và loại bỏ 6 cái khác. $68 một cái. Thiên hạ khoái quá mua ì xèo.

Hãng này nó chịu chi tiền cho cái nhỏ nhặt nhất tạo ra thoải mái nhất cho người bận, sau này nó qua Tàu vì bên đó có nhiều đồ dể cung cấp phong phú hơn Mễ ,vì nhiều hãng làm áo ngực tập trung bên đó.

Năm 2015 nó cho ra lò bra không dây nhưng nó thất bại lớn vì bận cứ tuột xuống hoài.vì cái đó nó có hình dạng chử C, mà nó độn mấy cái foam dầy quá thành ra nó không ôm khít vô vú mà như là độn lên nên no good. Cohen nó tốn gần 2 năm để sữa và rốt cuộc nó làm được bằng cách tìm vật liệu mềm và tăng độ cong cho nó bao cái vú lại nhiều hơn thay vì độn lên. It was a big hit. Làm không kịp để bán.

Hãng nó bán 50,000 ngàn bra một tháng. Trung bình khách hàng mua cái thứ nhì trong vòng 45 ngày. Cái ăn tiền là cái size chính giửa và tất cả chuyện nhỏ nhặt nhất thỏa mãn người bận nó.

Lý do tôi nói về đề tài này là vì cái comment của ông Tâm La và chị Lụa nói về áo dài lúc thiên hạ bận đi chợ tết. Tôi luôn cho là nhiều phụ nữ bân áo dài không để ý hay không biết hay cái lý do gì không biết, thường không để ý tới đồ lót bận bên trong, thấy linh hồn hết, rồi bra không fit làm nó nhìn xấu khó coi. Nhưng đây là một cái taboo, không nhiều người nói ra public, nên nó không improve gì hết. Nó giết đi cái spirit của cái áo dài, theo tôi nghĩ.

Tôi không care mấy về cài kiểu này nọ biến chế, vì nếu nó không giống cái áo dài thì nó không là áo dài đối với tôi. Thật sự thì người ta bận gì bận tôi không mắc mớ, nhưng nhiều khi ngượng người nên cứ nhớ cái chuyện này khi nói tới áo dài. Nhưng nói mà không đưa ra cái làm sao sửa, thành ra đó là lý do kiếm cái đề tài này để cho biết là có giải pháp.

Anyway, tôi không cổ vũ cho xài tiền mua high end bra, áo dài có ngàn năm, hồi xưa bận không có high tech bra vẩn đẹp như thường. Chỉ là bây giờ thì có option làm cho dể hơn, đẹp hơn. Hehehehehehe enjoy high tech bra thiên hạ, in a elegant way.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Some examples of good áo dài ......




 Super cool lady bận áo dài  đi velo solex- I love it




Áo dài nữ sinh Gia Long - Pride - to show a force to be reckoned with - Go nữ sinh việt -

Cho Diệu Quách.

28 comments:

  1. Đọc cái này mấy ông phải đeo cái yếm hứng nước miếng chảy tèm lem :)

    ReplyDelete
  2. Chưa đọc nhưng thấy tựa bài là: nuốt nước miếng cái ược, khó thở, áp huyết tăng, chân rung rung....ha ha

    ReplyDelete
  3. Không biết chỗ khác thì sao, nhưng khi đến tiệm bán đồ lót ở VN, người chủ đã chào hàng là cần phải mặc áo lót đúng thì áo dài mặc vào mới đẹp! Đúng là như vậy! Just FYI.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Khi do áo dài, thợ may thuong yeu cầu phải mặc đúng cái bra mà minh sẽ mặc voi áo dài thì khi mặc ao dài thi mới đẹp

      Delete
  4. Bây giờ tình cờ xem lại những tấm hình của SG nhũng năm 60, 70...phụ nữ với áo dài đơn sắc không mầu mè, chơi thêm mái tóc ngắn uốn cong hay là làm cao, chung quanh thành phố ít người, đàn ông thì sơ-mi đút quần tây...rất lịch sự, và có nét đẹp/ phong cách riêng...

    ReplyDelete
  5. Phải công nhận là ông có nhận xét đúng và dám nói cái nhieu nguoi khong dám nói mặc dầu nó là cái minh cần phải nói ra. Ông chồng tui hay cự nự là tui sao khó tính khi di mua cái bra, chọn tới chọn lui, VS mà tui cũng chê ( bây giờ doc bai nay là tui biết problem là size áo cua tui là số nằm lưng chừng không có trong standard 😀😀😀) thanks OK 👍

    ReplyDelete
  6. Hi hi
    OK còm, giải thích đủ thứ news...nên đọc sĩ xóm cũng biết hằm bà lằng. Cái hay của xóm mình là hàng (đề tài) là loại hàng "độc" đáo khi kiếm từ chổ
    Khác và chất lượng ( ìnformation) thì đảm bảo ngon bổ rẻ...;)
    Joe Radio

    ReplyDelete
    Replies
    1. Khi kiếm should be khó kiếm
      Thanks
      Joe

      Delete
    2. Thanks ông thích chổ này của thiên hạ phe thích nghe giả thích news. Tôi cũng vừa học vừa viết.

      Delete
  7. Mình phải công nhận là ở bên Mỹ rất nhiêù kiểu bra : AL có mua được 1 lần bra không dây ở vai và không móc để mặc áo hở vai và hở lưng(chung quanh viền bằng silicone và hai miếng sau lưng có chất thép để dính vô lưng) mà sao sau đó kiếm không ra nữa , chỉ nhớ là ở trên LA , trong một tiệm nhỏ gần khu sunset boulevard( nếu ai biết thì cho AL biết tin với nhe ). Ở bên này thì không cách chi kiếm ra, chắc phải vô những tiệm thật là sexy thì họa may.

    ReplyDelete
  8. Nghĩ sao về chuyện đàn bà VN nói huỵch tẹt chuyện kín trên truyền thanh? (Chu tất Tiến)


    Trong thế kỷ hiện đại, hiện đại này, phương tiện truyền thông đại chúng được phát triển tối đa, khiến ai cũng có thể nghe, đọc, nhìn, và biết mọi việc xẩy ra trên đời, dù xa tới hơn nửa vòng trái đất. Cũng nhờ truyền thông, mà từ trẻ đến già đều được thưởng thức thơ văn, nếu có thơ văn hay, được nghe nhạc đến thẫn thờ cả người, ca sĩ hát xong rồi mà cứ thấy thèm thuồng mãi. Từ thơ, văn, âm nhạc ấy, những chàng thanh niên mới chới với nhìn “bàn tay năm ngón, em vẫn kiêu sa”, hay ngậm ngùi suốt ngày vì “yêu là chết ở trong lòng một ít.”
    Rồi, mơ mộng “Nắng có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng trong mắt trong”. Những cô thiếu nữ lại thấy trong lòng bâng khuâng, nhớ lại những lần “người ấy thường hay vuốt tóc tôi” để ôm chiếc cặp sách sát trong lòng, và mỉm cười một mình. Bướm chiều nay hình như bay nhiều quá. Nắng chiều nay hình như trong vắt và long lanh hơn hôm qua. Chao ôi! Những giọt nắng vàng sao diễm lệ. Nắng như vừa mới tắm xong, tươi mát và lung linh. “Và, cứ thế, hồn tôi tươi nở mãi, gió bâng khuâng và tôi cũng bâng khuâng…”

    Nhưng, lại chao ôi!, cũng qua phương tiện hiện đại, hại điện này mà gần đây, phái liền ông chúng tôi phát “rầu rĩ râu ria ra rậm rạp” quá thể. Vô tình mà nghe các chương trình “Tóc Sâu” về y tế, cả trên Ra Dô và Ti Vi, với các buổi hội luận về bệnh tật, chúng tôi cảm thấy nóng lạnh, nhiều khi nổi gai ốc đầy người. Ông con giai của tôi cứ lắc đầu quầy quậy khi nghe Bố nói đến chuyện lấy vợ! Thà ở giá suốt đời còn hơn.

    Đi ngoài đường thấy mấy em lả lướt yêu kiều cũng đành nhắm mắt mà đi thẳng! Mấy thằng bạn nó, đứa nào đứa nấy sấp sỉ ba mươi, mà nghe nói chuyện lấy vợ, là chối đây đẩy. Thôi, bố ơi, để cho con học tiếp đã. Con chưa tính gì cả! Cho con ở nhà báo hiếu.. cha mẹ! Trời đất! vậy con không yêu đứa nào cả sao? Yêu gì được hả bố? Cứ nghĩ đến mấy cô ấy với mấy cái bệnh đàn bà là con hãi hùng rồi!

    Hóa ra là chúng nó nghe mấy cái chương trình “tóc sâu” của mấy vị y sĩ về phụ khoa nói chuyện là hết hồn. Bác sĩ thì đương nhiên vì nhiệm vụ nên ai hỏi gì thì trả lời nấy, (nhưng cũng xin “lựa nhời mà nói”, không cần huỵch toẹt ra như vậy) nhưng mấy bà mấy cô mà đem chuyện bí hiểm, chuyện phòng the lên “đài” mà kể ra cho cả trăm ngàn người nghe thì hết hồn thiệt. Hình như sang Mỹ rồi, thấy “Lady First” nên không còn “ke” tí gì nữa, cứ nói thẳng tuốt tuồn tuột, làm hại mấy thằng con trai mới lớn hết dám “yêu”!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Phái trung niên, sồn sồn chúng tôi thì nhìn thấy bà nào cũng hình dung ra đủ mọi thứ bệnh tật kinh hoàng, và phải “kính nhi viễn chi”, chỉ dám đứng xa mà liếc thôi. (Không biết có ông nào vì hãi quá mà hết dám vợ nhỏ, vợ bé nữa không?)

      Nếu thực tế bệnh kín của mấy bà mà tràn lan như vậy, thì mấy bản nhạc nổi tiếng phải đổi lời. Từ “bàn tay năm ngón, em gãi như điên..” đến “Bàn tay đưa anh ra khỏi cuộc đời, một đêm trăng sao, em gãi tuyệt vời. Bàn tay nấm lác, ôi bàn tay tan nát…” Còn chi là lãng mạn nữa nhỉ? Còn chi là “tóc em từng sợi nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh” nữa?

      Có chăng là “ai bảo em bệnh như điên, cho đời anh kinh hoàng? Ai bảo em ở dơ ghê, cho vỡ mộng thi nhân?”
      Điều ớn lạnh nhất là các cô, các bà sao không còn ý tứ chút nào nữa cả?
      Sang Mỹ định cư, chứ đâu cần sống văng mạng hơn Mỹ? Ngay cả mấy đài Mỹ, cũng ít có ai phát ngôn khủng khiếp như các mợ Việt Nam. Họ cũng tìm chữ, tìm lời mà nói vì trong ngôn ngữ nào cũng thế, cũng có những cách diễn tả khác nhau cho cùng một sự việc.
      Ngôn ngữ cao cấp cũng có, văn chương bình dân cũng có, ngôn ngữ du đãng thiếu gì. Mà, tại sao lại đem chuyện kín mà xấu của mình ra mà nói oang lên như thế? Không đến phòng mạch được sao? Hay tại muốn lợi dụng khám bệnh khỏi mất tiền? Muốn trút bớt cái ẩn ức sinh lý?

      Dù sao thì với mấy cái sự thật phũ phàng này, mà mọi người cứ lột trần ra bằng loại ngôn từ ghê gớm như thế thì ảnh hưởng đến cả một thế hệ đấy. Giá trị con người sẽ giảm đi, lãng mạn sẽ không còn chỗ đứng nữa, tình yêu sẽ chỉ còn là tính toán, nhân loại sẽ dần trở thành những sinh vật chen chúc nhau hỗn độn.

      Văn chương, âm nhạc, hội họa mất cảm hứng, sẽ không ai làm thơ nổi, không ai viết nhạc nổi, không ai vẽ được chân dung ai nữa. Cuộc đời đã thô lậu quá rồi, xin đừng đổ thêm cặn bã vào nữa, các mợ ạ!

      Chu tất Tiến.

      Delete
    2. Anomymous nói cái gì về bài Chu tat tiến, không thấy liên quan gì tới ý kiến thiên hạ còm ở đây?

      Chuyện về bịnh hoạn trong bài viết .....
      Làm sao mà thơ mộng được? Lác là lác. Ung thư là ung thư, ỉa chảy là ỉa chảy, lậu mũ là lậu mũ, làm sao mà thơ với thẩn hay sugar coat nói cho thơ mộng được .

      Sự thật luôn phủ phàng, dơ dáy. Khoa học là đi tìm sự thật chớ không là ngồi tưởng tượng, síp pinot viết report.

      Bác sĩ, nghiên cứu gia họ phải biết mũ là phải hôi, phải gớm giếc nam hay nữ gì cũng rứa.

      Nói sự thật càng điển tả chính xác càng tốt để chuẩn bịnh trị cho hết. Đáng khen hơn đáng chê.

      Show sức khoẻ hay phòng bác sỉ khác nhau chổ nào? Mục đích là tìm hiểu cho chính xác để biết đúng là cái gì để trị cho hết.

      Lúc có lác trong háng thì ngứa sần sùi, nói ra cho biết. Trị cho hết sạch sẻ thì ngon lại như thường, tha hồ cho mấy ông chui mặt vô là thơ lai láng như thường.

      By the way, mấy mợ nào cũng có cái quyền nói bất cứ cái gì mà họ muốn như tất cả các ông.

      Nếu là tôi, tôi không thích nghe thì tôi tắt.

      Thêm một chuyện nữa, đi bác sĩ, đi nhà thương không phải là một chuyện đơn giản để hiểu, nhất là khi bị bệnh, tinh thần bối rối. Họ rất cần người giúp đở, một người advocate cho cái lợi ích cũa họ. Sự thật cho thấy bệnh nhân nghèo, không biết chữ, thường bị nhà thương ăn hiếp give lousy care.

      Nói ra dù khó nghe mà hết bệnh là giải pháp hay nhất.

      Delete
    3. Không, chẳng có liên hệ gì hết, chỉ thấy đang nói về sú cheng của đàn bà, nên tiện thể muốn nghe ý kiến của phái đàn ông về chuyện đàn bà có nên hỏi chuyện kín trong chốn public hay không

      Delete
    4. OK thanks for clarification.

      Ai có ý kiến về nói chuyện bệnh kín in public? Xin tự nhiên. Tôi nói ý tôi bên trên rồi.

      Delete
  9. "...muốn nghe ý kiến của phái đàn ông về chuyện đàn bà có nên hỏi chuyện kín trong chốn public hay không..."

    Theo tui:
    Được chứ, không sau hết. Chương trình phát thanh sức khoẻ là cơ hội nam nữ ai cũng có thể hỏi để bs trả lời..để giúp cho cộng đồng thì tốt quá rồi. Biết đâu nhờ câu hỏi kín đó mà cứu cứu được vài mạng người?
    Cám ơn " Ẩn danh" còm câu hỏi để tui có dịp có ý kiến thêm về việc hỏi chuyện kín đó sẽ "làm hư" thế hệ tương lai, làm hỏng nền văn hoá nghệ thuật gì đó....
    Hỏi & trả lời chuyện sức khoẻ, bệnh tật... mà có thể làm hư hỏng thế hệ trẻ, hư văn nghệ... là tác giả nâng quan điểm không những cá nhân của riêng mình mà còn nâng cao quá chời!

    Lý do là thư nhất, chỉ có hỏi đáp chuyện sức khoẻ mà sức công phá dử vậy: Hư tương lai, mất văn hoá nghệ thuật gì đó...chà chà, sức công phá này quá dữ, phải nới nhỏ chứ nói lớn tụi khủng bố biết rồi xài là mệt đó. Ha ha

    Thứ nhì, chương trình y tế sức khoẻ đó là khoa học, là khách quan. Tác giả bài viết không thích chương trình đó thì đó là quyền ông ta, nhưng "ý không thích" đó là chủ quan, không cần dán nhản lên sự khách quan để rồi phán là làm hư tương lại, làm hỏng nghệ thuật gì đó. Thật ra, từ lúc nhỏ tới giờ, mình thấy khoa học kỷ thuật và văn nghệ đi song song với nhau để làm cuộc sống vật chất cũng như tinh thần mọi người...nhiều tiện lợi, đa dạng, joyful... chứ đâu có triệt tiêu nhau?

    Thứ ba, phụ nữ hỏi chuyện bệnh kín trên phương tiện truyền thông có nên hay không, hay là sẽ làm hư thế hệ tương lại, văn học, nghệ thuât gì đó...có thể có liên quan tới việc nam nữ bình quyền? Nhiều khi mình nói nam nữ bình quyền... mình tưởng nó xa xôi, hay là mình tưởng mình dể và đã chấp nhận...chưa chắc đâu.

    Khái niệm nam nữ bình quyền thật ra nó rất gần và khó chấp nhận chứ không phải chơi. Ví dụ, đã chấp nhận là nam nữ bình đẳng mà khi phụ nữ hỏi chuyện bệnh kín thì cho là làm hỏng thế hệ tương lai, làm hư nghệ thuật là sao ta...kỳ quá há...ha ha

    Cám ơn Ẩn danh còm để tui có dịp góp ý
    Joe Radio

    ReplyDelete
  10. Cám ơn 2 ông Toi Ke & Joe Radio đã thẳng thắn góp ý. Để tôi kể lại đầu cuối câu chuyện như thế này.

    Số là cái bài này của ông Chu Tat Tien được 1 người gửi e-mail qua mấy cái friends groups hơn 250 người.

    Vì liên quan tới vấn đề nhạy cảm, nên rất nhiều người góp ý bàn tán sôi nổi. Binh cũng nhiều mà chê trách cũng không kém cạnh.

    Riêng tôi vì chưa có cơ hội coi tivi hay radio tiếng Việt, không rõ câu chuyện ra sao, nên chỉ dựa cột mà nghe.

    Đại khái câu chuyện xoay quanh vấn đề “quyền riêng tư” của một người cho dù đó là vợ hay chồng.

    Nghe kể là các bà lên truyền thanh không chỉ hỏi bịnh kín của bản thân, mà còn hỏi luôn bịnh "liệt giường liệt chiếu" của đức ông chồng, lại còn diễn tả rất chân thành kiểu bình dân huỵch tẹt (tôi đọc cũng thấy ngượng)

    Phe chống thì nói: “nếu vợ tui mà làm vậy tui ly dị liền!”.
    Phe bênh thì cãi: “sao mấy ông có bịnh mà không dám đi BS chữa để giữ hạnh phúc gia đình, để vợ phải xấu mặt đi hỏi dùm?”

    Câu chuyện là thế. Kể ra nơi đây vì biết ông Toi Ke kiến thức rất dồi dào trong mọi vấn đề, cho dù bí hiểm tới đâu ổng cũng có câu trả lời :)

    Các ông ơi, nếu bị đặt vào hoàn cảnh của mấy ông chồng có vợ đi rêu rao những bịnh tật khó nói của mình cho khắp thiên hạ, thì các ông sẽ cư xử ra sao?

    Cám ơn mọi người đã đọc!

    PS: Tui đưa cái địa chỉ blog này cho những người đó đọc, được không ông Toi Ke?

    ReplyDelete
    Replies
    1. OK, Nói rỏ thêm chi tiết thì vấn đề nó trở thành một vấn đề hoàn toàn khác.

      Privacy của hồ sơ bệnh lý cá nhân: Không ai có quyền tiết lộ hồ sơ bệnh lý cá nhân của người khác, period. Không có but, vì vậy hay chuyện gì khác hết.

      Bà vợ lên radio nói ông chồng liệt dương, nếu bà ấy không xưng danh tính thật, thì cái bả nói không có trace back được tới ai cả thì bà ấy OK. nếu mà bả nói mà thiên hạ moi ra được ông chồng là ai, thì ông chồng có quyền thưa bả ra tòa bắt ở tù. Ông chồng không có quyền miệt thị hay quýnh vô mặt bả vì lý do tức giận ngay khi bả sai. Ra tòa cho nó đàng hoàng.

      Ông chồng liệt dương cũng nên đi trị bệnh như bà vợ muốn. Một vấn đề nhức nhối của các ông, không phải chì là liệt dương không thôi mà rất là nhiều đàn ông không chịu đi khám bác sỉ, họ không tin là họ bệnh gì hết, cho tới khi họ gấn chết thì everything is too late. Lúc đó thì hành vợ hành con,vì không lẻ vợ con nó bỏ thí ổng. Please please please mấy ông đi khám bịnh thường xuyên để nó không get out of hand, too late, Chuyện mấy ông tránh bác sĩ nó phổ biến trong tất cả giống dân chớ không phải mít không thôi. Please please đi coi bác sĩ không phải là dấu hiệu của người bệnh hoạn yếu đuối mà là người có trách nhiệm cho bản thân mình, cho gia đình mình, và xả hội. Mình thì deserves to be having a healthy life bởi phòng bệnh trị bệnh. Vợ con deserve to have a loving man around not a train wrecked about to happen, xã hội không thể gánh lưng ra chịu trả tiền nuôi bệnh trầm trọng mà có thể tránh được nếu mình đi khám định kỳ không cho cơn bệnh too late tè le tét lét.

      Tại sao bà vợ không cho ông chồng làm ăn thì cự nự bà vợ hay đi ra nhà thổ. Trong khi bà vợ cần chuyện làm ăn với ông chồng mà ổng không đáp ứng được thì nói bả ráng chịu, đừng nói với ai, đừng đi ra nhà thổ đàn ông, đừng li dị, ở vậy tam tòng tứ đức con khỉ khô gì đó???

      Sex is critical for both men and women. Please có cái nhìn thật tế và tránh đem cái cảm xúc hay cái cà chớn gì đó làm vấn dề phức tạp hơn.

      Nói trên radio tả cảnh rùng rợn phòng the, tôi không dám có ý kiến, vì tùy theo suy nghĩ mổi người với cách chọn lựa. Tôi không phải là ông thầy tu, nên thấy rỏ trong blog này là tôi cũng chửi thề, nói bậy bạ from time to time.

      Nếu cái show sức khõe nó chỉ ra trước là show cho người trên 18 tuổi không có con nít nghe, thì tôi OK muốn nói gì nói. Người nghe sẽ là người quyết định sự sống còn, tồn tại của cái show. Nhiều người nghe thì nó mở cửa, người ta nghe thấy sợ chán vì tục tỉu dơ dáy thì họ không nghe nữa thì phải đóng cửa thôi.

      Blog này public nên ai coi cũng được. Tranh cải trong sự tôn trọng nhau thì không sao cả. Nếu chọi đá cá nhân hay quá nóng giận dữ thì tôi cắt comment thôi.

      Thanks Anonymous.

      Delete
    2. Hy vọng mưa thuận gió hoà, còn chọi đá, giận hoá điên...thì sẽ bị thiến, sorry, bi cắt... Ha ha, joking...
      Ha ha, càng đông càng ba trợn càng vui mà. Có T3CB ( Thầy 3 Cầu Bông) cầm kéo giữ trật tự là xong ngay...hi hi

      Delete
  11. Câu đố:
    Có Americanese ( tiếng Mỹ) hay không? Ai là người nói tiếng Mỹ mấy hôm trước?
    Joe

    ReplyDelete
    Replies
    1. The Lord said that hahahahha, Jeffrey Lord.

      Khi mình nói láo bị lật tẩy thì mình nói I speak Americanese.

      hahahahha, a new low, very low, man

      Delete
    2. Ha ha. You are really good. Nothing escape you.
      I buy you a beer when we meet, friend;)

      Delete
    3. A pitcher of hope boxed ipa alpine beer.
      One of many san diego area best beer.
      Deal?

      Delete
    4. Hop boxed from Alpine Beer... He he chưa thử...nhung có T3CB bày đầu thì sẽ là ngon, bổ, rẻ...so it's a deal !

      Delete

Chú trọng vô nói lên ý kiến của mình, xin đừng phê bình về cá nhân người còm. Cám ơn.