Friday, July 28, 2017

Con tôi đã lớn - Bài viết của bạn còm, Thầy Lý

Bố Con thầy Lý - looking good and strong. 


Mãn niên học năm nhất, con tôi dọn hết đồ ra khỏi ký túc xá và trở về sống với tụi tôi được vài hôm. Một buổi sáng trong lúc cả nhà ăn sáng thì con tôi nói lên ý muốn dọn ra sống ở apartment và không ở trong ký túc xá trong năm học tới. Tụi tôi lắng nghe để coi ý muốn này bắt đầu từ đâu và lý do muốn sống tự lập nó có chính đáng không.
Con bắt đầu đưa ra những con số. Tiền mướn nhà ở chung phòng với hai người bạn học cho cả năm chỉ bằng tiền ở ký túc xá và ăn uống trong một học kỳ.
Nghe có lý.
Nhưng tôi không muốn con phải ở xa trường và lái xe đi học hằng ngày. Con nói là apartment nằm trong phạm vi của trường chưa tới 1 mile và không cần lái xe hơi, mà đạp xe đến lớp cũng được.
Được, chịu.
Nhưng còn ăn uống làm sao? Từ xưa đến nay ở nhà có Mom lo cho từng bữa ăn, có đụng tới bếp núc bao giờ? Dự định của con là vẫn mua đồ ăn trưa và đồ ăn tối ở trường. Ăn sáng và cuối tuần thì sẽ tự tập làm lấy những món đơn giản không cầu kỳ. Để thuyết phục thêm, con nói mùa đầu tiên lúc còn ở ký túc xá, con đã tự một mình đem đồ đi giặt rồi xếp lại. Một việc làm mà trước đây con chưa hề đụng đến!
Đúng, lần đó vợ chồng tôi nghe con nói biết đem đồ đi giặt tụi tôi mừng tới muốn rơi nước mắt.
Con trả lời những thắc mắc một cách rành rẽ, cho thấy có dành thời gian suy nghĩ. Tụi tôi vẫn biết sớm muộn cũng có lúc con sẽ tập sống tự lập, nhưng tôi hãnh diện vui mừng trong bụng vì đây là ý tưởng tự phát của con hơn là sự thúc đẩy của tụi tôi.
Mọi việc như vậy coi như là ổn rồi, tôi muốn hỏi khó con một lần nữa về việc ai sẽ trả tiền thuê phòng hàng tháng? Chưa đợi tôi hỏi hết câu, con nhanh nhảu trả lời là đang hè, con sẽ đi làm trong những tháng hè để lo.
Wow, đứa đang đứng trước mặt phải con tôi không đây? Xưa nay có bao giờ làm ra đồng bạc nào, những ngày cuối tuần tôi còn phải thức khuya dậy sớm chở đi đây đi đó để con làm thiện nguyện không lương. Giờ tự tin đòi đi làm. Ừa mà cũng phải để con đi làm chứ mấy tháng hè này làm gì cho hết giờ, hết ngày tháng.
Công ty nơi tôi làm có những chương trình giúp sinh viên là con cái của nhân viên có thể làm việc vào các tháng hè. Đây là cơ hội cho mấy em ở độ tuổi 18 chập chững làm quen với môi trường công sở. Tôi đánh tiếng “hỏi thăm” một vài department managers qua sự quen biết. Họ thẳng thắn trả lời là gần cuối Tháng Sáu mới hỏi thì hơi muộn vì quá trình tuyển chọn từ hồi Tháng Ba, để đầu Tháng Bảy khi sinh viên được nghỉ xả hơi vài tuần lễ thì có thể bắt đầu làm. Gõ cửa vài nơi thì cũng được một cánh cửa mở. Bên khu sản xuất có một project nhỏ và cần một người làm “technical writer”. Tôi kết nối con tôi và tên người lo việc tuyển nhận nhân viên. Con chủ động mọi liên lạc từ đó và sắp xếp thời gian để làm thủ tục điền đơn xin việc và phỏng vấn.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ nhà tuyển dụng cho biết mọi việc ổn và con tôi có thể đi làm ngay sau lễ July 4th.
Tôi rất vui mừng sau một năm đi học xa gia đình, con đã trưởng thành và suy nghĩ chín chắn. Con có toàn quyền tự do quán xuyến lo liệu sắp xếp thời gian, và cân bằng giữa việc học và sinh hoạt với bạn bè. Đây là một kỹ năng cần thiết cho tương lai.
Con tôi nay đã lớn.
Ngược thời gian trở về 18 năm về trước, ngày mà ông bác sĩ phụ khoa đưa tôi cây kéo để cắt sợi dây rốn của con gắn liền với mẹ; một việc làm có tính cách biểu tượng thiêng liêng đối với tôi. Đến nay tôi vẫn còn nhớ giây phút đó – giây phút mà nghe tiếng kéo “rột rột” và con tôi được chào đời.  Khoảnh khắc đó thay đổi cuộc đời tôi, từ giây phút đó tôi được lên chức cha với một trách nhiệm lớn.  Trong lúc con đang được mấy cô y tá tắm rửa lao chùi,ngón tay tôi chạm vào bàn tay bé nhỏ của con mới chào đời, làm tôi vui sướng vô biên. Với tất cả niềm thương yêu, tôi thầm nhủ sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo bọc, lo cho cuộc sống con tôi được tốt và hoàn hảo.
Tôi nghĩ cuộc đời giống như cuộc hành trình của một con tàu với nhiều sân ga. 18 năm chung sống dưới một mái nhà, một đoạn đường đồng hành đi chung cùng con. Yêu thương con và mong rằng mình có thể vì con mà ngăn mưa, chắn gió, bảo bọc cuộc đời con luôn được bình an. Dù tôi biết, tôi chỉ có thể cùng đi với con tôi trên một đoạn đường mà thôi. Nay con tôi rời mái ấm, xuống sân ga để chập chững tự lập vào đời.
Mười tám năm êm ấm đi cùng con một đoạn đường là một diễm phúc lớn đối với tôi. Con đã tô thêm nhiều màu sắc trong cuộc đời tôi. Tôi may mắn được tham dự vào những sinh hoạt đời thường và sự kiện quan trọng trong cuộc đời con. Ngày đầu nắm tay con, dẫn con vào lớp mẫu giáo, những ngày tựu trường đưa con tới lớp để con vui và có một sự khởi đầu tốt đẹp.
Từ ngày con dọn vô ký túc xá và ngày dọn ra trong kỳ mãn niên học là 9 tháng, từ lúc con dọn đi thì nhà cũng vắng vẻ nhiều.
Vừa lui xe vừa dặn dò con cài seat belt, và không quên hỏi con có quên gì không như thông lệ trước khi rời nhà. Tôi quên rằng con tôi nay đã lớn và hôm nay là ngày đầu con đi làm chung cùng tôi.
Ngoài trời vẫn còn sớm, cho cửa sổ xe xuống để lấy luồng gió mát đầu ngày. Trong lòng tôi cảm xúc dâng trào vui sướng đi làm cùng con.

35 comments:

  1. Tôi trể nải trong việc coi email nên không thấy cái note của thầy lý on time. My bad. Sorry.

    Bài này dược chọn đăng trên báo NVO do another bạn còm NL chọn đăng bên đó.

    Chuyện vui nên muốn chia sẽ với tất cả.

    Thầy Lý thương con gái quá xá há.

    Congratulations!

    Tell her I say " Good Job, I admire her thought and action taken, a very mature young lady "

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tôi có chuyện gì vui thì ưa cho người xung quanh biết để niềm vui được tăng lên. Khi cãm xúc dâng trào thì khó mà để trong lòng được nên viết ra để ghi lại làm kỷ niệm về sau.

      Tôi cho là tôi mai mắn được biết đến blog của phóng viên Ngọc Lan năm 2012. Được quen biết một số anh chị em và qua môi trường cởi mở và khuyến khích tôi tập viết tiếng Việt lại. Nên từ đó có gì vui hoặc nhớ chuyện xưa gì thì ghi xuống.

      Hôm trước tôi định đem bài này vô ịnh ở phần comment để chia sẽ với một số anh chị em quen biết, nhưng thấy blog của Tôi Ke chuyên bàn về chính trị, không biết có thích hợp để tôi tự túc đem "niềm vui riêng" vô đây làm như vậy không. Nên gởi email hỏi trước cho chắc ăn.

      Hôm nay Ông Kẹ đem bài viết lên làm entry luôn. Mặt dầy như tôi mà cũng thấy hơi mắc cở một chút ..... hehehe.

      Cám ơn Ông Kẹ cho mượn đất để tôi được chia sẽ niềm vui.

      TLa

      Delete
    2. Bài hay. cá nhân tui thấy TL viết chuyện gia đình hay lắm. Nếu có viết thì có thể đăng ra để mọi ngườincos thể đọc, còm vô còm ra...cho vui.
      Theo tui, ở đây mọi người thật ra còm với nhau nhũng vui buồn về cuộc sống hằng ngày, rất thực tế. Chỉ tại vì bây giờ những vui buồn đó...nó có "dạng câu chuyện chính trị". Chứ thực sự mình đang còm về người lảnh đạo nước mình, về cái khám bệnh đi bác sĩ thuốc men, về chuyện tiền bạc thuế má của mình...tóm lại, đều là chuyện thực tế, hằng ngày của chính mỗi người. Cho nên, có dịp đọc những mẫu chuyện gia đình cũng rất thích họp😄

      Delete
    3. very insightful observation. Cám ơn ông chỉ ra.

      Delete
  2. Wow, con gái của TL đã lớn & còn chững chạc nữa! Chúc mừng!

    ReplyDelete
  3. No problem. I am honor to have this post on my blog.

    Nothing more happy than having friends sharing their good news, especially it is about the younger generation.

    It is shortsighted ignoring or under promoting the achievements of the younger generation for whatever reasons.

    We owe them a debt of gratitude for trying to be a mature person.

    ReplyDelete
    Replies
    1. @Toi Ke: In the past few weeks, going to work with my daughter every day at the same company is a happy time for me.

      I am happy to see her to become mature in her thoughts about what she wants to do with her life. I can relax, taking a back seat and be a coach as needed.

      100% agreed. For things we have done thus far and will continue to do is supporting the younger generation.

      TLa

      Delete
  4. Bài hay quá đó, anh TL.
    Được nghe chia sẽ trên blog nỗi niềm cảm nghĩ nhận của cha mẹ khi thấy con cái lớn lên, ra khỏi nhà, tự lập...hay quá. Mà nói thiệt chứ giai đoạn này không những là giai đoạn học hỏi của con cái...mà cũng là giai đoạn học hỏi của cha mẹ😄
    Xin chúc mừng TL
    ( Hi hi, độ rày im lìm, tưởng là gác bút, bỏ chốn giang hồ còm, ai dè bế quan toả cảng viết bài dài thắm thiết hay quá chời. Viết thêm để tụi tui được đọc thêm nha😄)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn anh Joe.

      Vẫn vô đây thường để coi những cái post của ông chủ blog. Thích thấy còm qua lại của anh, câu hỏi của chị B rồi giải thích thêm từ Ông Kẹ về vấn đề. Nói thiệt điểm yếu của TL là trước đây ít quan tâm đến vấn đề chính trị nước nhà. Vì tin tưởng vào nền dân chủ, cách lãnh đạo của TT vì dân và lo cho toàn dân. Nên sự hiểu biết về khía cạnh chính trị của Mỹ, TL yếu nên chỉ có thể ẩn mình làm độc sĩ trong đây.

      Nhưng từ lúc ông Trump lên làm TT từ tháng Giêng tui cứ bị lôi cuốn, và dán mắt vô CNN theo dõi tin tức ông Trump mỗi ngày. Lúc Obama làm tổng thống nhiều khi tui không biết là mình có tổng thống :-). Ít ì xèo chuyện nội bộ của quốc gia, việc ai nấy làm. Anh Obama lo việc nước, việc lớn. Tui chỉ lo việc đi làm đóng thuế. Còn bây giờ thời ông Trump, ổng quậy nước Mỹ nát như tương. Chuyện hậu trường của mấy ông đi đêm với Rusia rồi quên trước quên sau cho tới khi bị khui ra thì nhớ một chút, khui ra nữa thì mới nhớ thêm chút nữa....hehehe, chuyện thanh trừ lẫn nhau, chuyện thay trắng đổi đen, thay lòng đổi dạ, lật lộng như lật bàn tay của cha quỷ "The Mooch". Chuyện "đâm sau lưng chiến sĩ" đã xưa rồi, giờ dân làm chính trị họ đâm trước mặt. Dưới sự lãnh đạo của ông Trump cho tui cái cảm giác là ổng đang quay cái show truyền hình thực tế (reality show) Survivor. Để coi tới phiên ai bị đuổi, từ chức (vote off the island) tuần sau....hehehe.

      Vẫn chưa gác bút anh Joe ơi. Vẫn thích tham gia 2 cái blogs của NL và Tôi Ke khi thời gian cho phép.

      TLa

      Delete
    2. Like and thanks.
      Chính xác. Mỗi ngày coi tin tức cứ như là coi phim nhiều tập: đâm sau lưng, đấm trước mặt, đuổi, nói dối, nói bậy, tin tức giả, bắt tay nước ngoài, chửi tục...đủ thứ mắm muối...ha ha

      Delete
  5. I use english to exchange comments with Thầy lý with an intention - for the young people out there, if they happen to check out this post, they would know with certainty - beside their parents - there is a whole community standing along with their parents cheering them up.

    ReplyDelete
    Replies
    1. This comment has been removed by the author.

      Delete
    2. This comment has been removed by the author.

      Delete

    3. Like.
      Còm này của T3 Cầu Bông khiến tui nhớ lại gần đây có câu chuyện nói tiếng Việt " thêm" vô tiếng Anh. Gần đây, có đọc hai bài nói về đề tài này: Một bài của ký giả NL và một bài của một đọc giả viết (bài của người này có tính cách phản hồi bài của NL).
      Về đề tài này thì tui thấy như vầy: Việc nói ( hay là còm cũng vậy) bằng Việt ngữ có " chêm" vô Anh ngữ...để để nó xãy ra tự nhiên, tránh hàn lâm, tới đâu thì tới😄
      Tui tự nghĩ, mình ở Mỹ thêm vài đời nữa thì đời cháu chắt ( viết vậy có đúng không ta?)...sẽ quên 99% tiếng của ông cố, ông sơ của nó. Đây là quá trình tự nhiên, Americanized. Lúc đó ai sẽ than phiền là nó tại sao nói chuyện chỉ nói tiếng Anh, mà không nói tiếng Việt, tiếng Hoa?
      Quá trình Mỹ hoá Về ngôn ngữ này...xãy ra từ lúc nào? Từ ai?
      Chắc chắn là không xãy ra cái rụp từ đời cháu chắt rồi. Nó đã và đang xãy ra từ từ...từ đời mình: ngày một chút, nói chuyện hay là còm từ từ tự nhiên quên tiếng Việt một chút, tự nhiên thêm tiếng Anh...
      Cho nên, cứ để nó tự nhiên...như vậy dể chịu, chứ sống mà để ý từng chữ từng lời nói...mệt quá😄
      Với lại, để tự nhiên cũng... có tính khoa học hơn. Có khoa học là vì theo tui, người ta giúp mình vô đây, là đã biết trước sau vài đời...cũng sẽ " ăn nói" như mọi người thôi. Những chương trình song ngữ theo tui, chỉ là nhất thời, theo yêu cầu trước mắt, nhu cầu " địa phương " mà thôi. Chứ nhìn theo chiều sâu thời gian thì...thành Mỹ hết trơn. Ha ha...

      Delete
    4. Đồng ý 1 ngàn %! Tui ở Mỹ cũng hơi lâu, mỗi lần nói 1 chữ nào mà không biết dịch làm sao thì cũng đành chêm tiếng Mỹ vào, dịch không đúng còn làm sai ý nghĩa của những gì mình muốn nói, với lại nói với con cái khi dùng những chữ ít dùng hay cầu kỳ thì nó cũng không hiểu rõ. Tui nghĩ "be flexible & nothing is perfect", theo ý tưởng này mà sống thì đời sẽ vui & thoải mái hơn! Happy weekend!

      Delete
    5. Tôi ủng hộ song ngữ, tam ngữ etc vì ngoại ngữ là cần thiết và giúp cho người biết nó hiểu nhiều hơn về những cái khác mình, có lợi thế về kinh tế làm việc có lợi cho mình và dóng góp nhiều hơn cho cuộc sống hài hòa, tốt đẹp cho con người on earth này nói chung.

      Không nhất thiết song ngữ phải có tiếng việt, với tôi tiếng ngoại ngữ gì cũng tốt và có lợi hết từ xì, tây, arabic Tàu Nhật etc.

      Với tôi tiếng việt là chuyện tôi phải lo bằn cách nói tiếng việt với mấy đứa nhỏ, tôi không care nó dạ thưa cúi đầu mà chỉ cần tôi nói cái gì nó hiểu và nói lại với tôi là ok rồi. Con tôi không rành đọc tiếng việt nhưng nói chuyện với tôi bằng tiếng việt trong conversation thông thường, chửi thề gì biết hết. Tôi không expect nó rành tiếng việt ở mức độ gì hết. Có gì xài nấy.

      Tôi expect nó phải biết tiếng Mỹ ở mức dộ đại học, không ổm ờ gì hết. Top notch rành rọt. Tôi muốn nó làm governor Mỹ mà dốt tiếng việt còn hơn là nói tiếng việt giỏi mà bị Mỹ đì kêu chin chon vì chỉ có biết flip burgers.

      Đương nhiên là tôi muốn nó biết cả hai ba thứ tiếng, tiếng việt như gió. Nhưng tôi biết nó không phải là superman hay superwoman nên cần phải biết prioritize cái gì làm dược quan trọng thì mới xong. Chớ ôm đồm thì mệt bở hôi tai không xong gì hết.

      Văn hóa, truyền thống này nọ là chuyện quan trọng nhưng thiên hạ dùng nó, núp sau nó để biện hộ mình dốt tiếng anh
      nhưng không chịu trau dồi mà cứ lo là mất tiếng việt.

      Ph D in world history từ Yale ngu tiếng việt nhưng chắc chắn hiểu về văn hóa truyền thống xứ Việt và xứ khác hơn thằng nói tiếng việt mà không biết mốc xì về văn hóa xứ khác thì giúp ích gì dể bảo tồn và thăng tiến văn hóa việt???? có ai mà biết tới nó hay có ảnh hưởng gì nhiều cho văn hóa việt. Ra di họp quốc tế bàn về văn hóa việt ở UN Unesco nói tiếng việt flip burger ai nghe???

      Cần chú trọng vô chuyện quan trọng cần làm để có thế lực, tiền tài, quyền hành ở cái xứ này trước thì mới có ảnh hưỡng giúp văn hóa việt dược hiệu quả hơn.

      Là rụng về cội, không biết tiếng việt nhưng check DNA là 70-80 % là việt làm thống đốc Mỹ, TT Mỹ, CEO, chủ nail chain Mỹ có thế lực, tiền tài kiến thức thì thằng chó non việt nào dám rờ đầu nó kêu boys. Còn rành tiếng việt mà cà lơ phất phơ thì làm mọi suốt cho dù biết cả làm thơ lục bát hay là biết giử tiếng nước tôi con khỉ mốc gì không. Smoking screen không hà.

      Nghe nói tiếng việt còn người việt còn nhiều khi thấy sao sao đó. Cả trăm triệu với xứ VN vẩn còn nguyên xi bên đó. Muốn ảnh hưỡng kéo theo ý tưởng của mình cần kiến thức, quyền hành, tiền tài từ cái xứ Mỹ nói tiếng anh này nhiều hơn hết. Ai làm sao tôi không ý kiến vì đó là cái chọn lựa của họ. Tôi thì như nói bên trên, ai chửi tôi chịu chớ không thích ăn cức gà hay lo thuần việt tiếng nước tôi nhiều mà thật sự muốn làm một người thành công lớn ở xứ này, ngu tiếng việt chút cũng ok cho riêng tôi. Cái bàn mặt tôi mít, dù cài gì đi nữa tôi không thể đổi hay mất DNA của mình được. Tôi ráng chịu làm người VN vì ba má tôi đẻ tôi ra ở VN. Và tôi chọn bỏ xứ ra đi sống tại xứ này. Nói tiếng việt dược thì quá tốt nhưng cần là tiếng anh cho giỏi trước, phải ba rọi rồi mới giỏi được còn ấm a ấm ớ thuần việt thì chết đói trước khi thấy dược ông tổ con rồng hay bà tiên nước việt.

      Chọi đá đi.

      Delete
    6. @Bidong.
      Đồng ý với chị. Mình communicate với con cháu trong thời buổi cũng không dể dàng rồi. Ở đó mà "ẹo ẹo" dịch cho đúng chữ...chắc khỏi nói chuyện luôn...ha ha
      @OK...
      Đúng quá chứ. Khen chưa hết, chọi làm chi. Để dành đá, rình rình khi khác...ha ha
      Thầy nói về cái cốt lỏi, nội dung của vấn đề...và ăn tiền là ở chổ đó. Bi giờ chỉ chuộng bề ngoài, cái smoke screen...ví dụ. Trên mạng có bài viết, khi góp ý thì góp ý bằng cách...sửa lổi chính tả, chửi người ta xài chữ sau 75...
      thay vì góp ý nội dung. Dỉ nhiên viết đúng chính tả là tốt nhất

      Delete
    7. Thêm:
      Nhưng những ý của OK với người khác thì rất cấp tiến, khó mà họ chấp nhận...
      Còn về ngôn ngữ thì tui cũng thấy là Anh ngữ quan trọng nhất. Biết tiếng Anh đi đâu cũng dể. Sau đó, nếu muốn thêm ngoại ngữ thì tiếng Hoa ( Mandarin) là ngoại ngữ sẽ quan trọng không kém (nói về ngoại ngữ, còn tiếng mẹ-đẻ là chuyện khác😄)

      Delete
    8. Đồng ý! Hiện nay có nhiều trường đại học có lớp dạy tiếng Việt, trao dồi kiến thức xong rồi bổ túc tiếng Việt sau đó cũng không trể!

      Delete
  6. Mới coi một bài báo trên báo Tuổi Trẻ. Nghe nói vừa rồi có chuyện lơ xe đuổi 2 cô du lịch người Nga ra khỏi xe buýt. Có người than phiền thì hảng xe xe nói là tại khách thế nầy thê kia ( nhổ nước miếng lên lơ xe...vv). Có một bà khách người Đài Loan biết vậy tức quá mới tung lên mạng video clip cho thấy lơ xe hung tợn chứ không phải tại khách.
    -Chuyện lúc đầu thế nào chưa rỏ nhưng cách hành sử trong video là 100% không chấp nhận được.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đây là video

      http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20170728/nguoi-quay-clip-phu-xe-mang-duoi-khach-khong-co-chuyen-nho-nuoc-bot/1359940.html

      Delete
  7. Sẳng trớn nói luôn cái này là người việt hay bắt con nít khoanh tay cúi đầu dạ thưa. Tuy là cái này dược dạy bên VN từ nhỏ, nhưng qua Mỹ này, dạy con cái này là hại nhất.

    Cái xứ này mà cúi đầu dạ thưa mấy đứa nhỏ nó quen thói, khi ra đi làm thường có cái khuynh hướng này thì bị rờ đầu ráng chịu đó nha.

    Cúi đầu, khoanh tay là một cái biểu hiện yếu đuối,chấp nhận làm mọi, chớ không phài là lịch sự kình già yêu trẻ khỉ khô gì hết.

    Ngay cả những người Nhật professional làm việc chung với tôi củng than phiền về điều này vì họ cũng dược bat91 phài làm như vậy trở thành một cái thói quen khó bỏ. Ra đi làm bị dánh giá yếu xìu hoài mắt công phải prove cho thiên hạ thấy là mình có năng lưc dể xóa cái ấn tượng đầu tiên đó.

    Thành ra không cần con nít khoanh tay dạ thưa với mình, chì cần nó nói năng lịch sự không cà chớn là good. Nó có cá tính riêng dị hợm một chút nhưng không quá đà hay cố ý mất dạy là ok, phài thấy bàn chất thật của nó và coaching nó.

    Đừng nghe bô lảo nói mất dạy không khoanh tay dạ thưa khúm núm. Chống lại cái lối này bằng cách chỉ ra điều này không thích hợp với lối sống ở Mỹ này.

    Hại hại vô cùng nhắm mắt giử thói quen củ không thích hợp ở đây.

    ReplyDelete
    Replies
    1. This comment has been removed by the author.

      Delete
  8. Thầy Lý,
    1- Chúc mừng thầy Lý, đoạn đường này nhiều cha mẹ trong đây đã qua. Mình không thể sống như ông Bành Tổ thời xưa để đi theo " protect" con hoài.
    Tre già măng mọc.
    It is life.
    2- Hủi xa xưa, con tui cũng đi theo bố làm trong mùa
    hè.
    3- Thời gian qua mau, con tui đã trên 3 chục, có đời sống riêng, và tự lập .
    4- Đừng vội mừng, để dành tiền cho con học grad. School, đám cưới, nuôi cháu chưa?
    Kkk

    ReplyDelete
  9. Cái recent comment tự nhiên sao mất tiêu. Chưa sữa được nha bà con.

    Tôi thấy mấy cái còm của ông joe and ông Andy Nguyen removed by author??? you did it or what?? I confuse.

    ReplyDelete
    Replies
    1. now it is back. có ma hay sao á hahahahaha

      Delete
    2. Tui tự removed vì sau khi đăng lên thấy chữ sai chính tả, ý thì tối hù...nên removed, đăng lại...😄

      Delete
  10. Coi lại Con tôi đã lớn....
    Cuộc đời mọi người cứ như một cuộc chạy tiếp sức. Người trước chạy xong, đưa baton cho người kế tiếp chạy tiếp...
    Tui nhìn lại mình, thầm nghĩ: nhiều lúc tui cô gắng tới đích, nhưng tới đích chỉ là sự trao truyền để người kia chạy tiếp...chứ tới đích gì đâu? Có người thì nhắn hãy để để ý tới mỗi giây phúc đang chạy, hãy chậm lại và " smell the roses"...nhưng chạy kiểu này thì chừng nào mới tới?
    Chào Andy, người thức sớm nhất hôm nay😄
    Chào mọi người và chúc ngày vui
    ( T3CB chắc đang ngồi tiệm cà phê, nhai croissant, đọc báo wsj...)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đời người thì ai cũng cắm cúi chạy, tới đâu hay tới đó chớ sao giờ? Cuộc đời nó cũng kỳ cục chớ chẳng phải cái gì mình muốn mà được hết đâu, bời vậy ông thấy tôi đi nhà thờ hàng tuần đó sao? Cần phải có chổ để cầu cứu, kêu than, xin xỏ.

      Tôi thì cũng muốn slower life nhưng chưa làm được. Lâu lâu ngồi sau hè một mình, ngó trời ngó đất cây cỏ mà trong lòng nó bình yên sướng tê.Tôi không có nhiều đòi hỏi về vật chất, low maintenance, nên cũng slide thru ok. Không cần phải lo toan ráng kiếm thêm vài xu down mua BMW convertible. Nói biện hộ cho mình thì là mấy cái xe quỉ đó chạy gió thồi nhức đầu thấy bà tổ mà ham gì. hahahahaha

      Delete
    2. No croissant today. Con mụ vợ nó lùa đi chợ mua chao, mua mít.

      Delete
    3. Ừ hén, ai đều chạy thì mình chạy...cũng vui. Hi hi, thầy3 còn có ông coach nữa mới đã hén. Cuối tuần vô nhà thờ kiếm coaching cũng đã lắm. Hi hi, lưc sĩ + mưu sĩ = chạy đường trường hay lắm chớ bộ😄
      Tui cũng vậy. Phía sau nhà hay hông nhà...có nhiều cái hay, là chổ với tui nhiều êm đềm. ở SG hồi xưa nhà gổ hay xi măng nhưng chung quanh có khoảng trống, có sân. Trưa chiều sau bữa com trưa mọi người nghỉ trưa, ra ngồi bệt trên sân xi măng hông nhà mát lạnh, đã lắm. Ngồi
      kế bên là con mèo nằm lim dim làm biếng, ngoài sân cây mận lá xanh, mận hồng...rơi rớt với những giọt nắng trưa...trên nền đất

      Delete
  11. Đang làm osin cho con, cho cháu , nên thức khuya dạy sớm....

    Sáng dạy sớm dẫn grand dogs ra ngoài, hốt kít, chờ cháu ăn xong, ẵm cho ợ, xong phuợt fb, news, stock markets kiếm bạc cắc mua Pinot noir uống.
    Đời của ông già hết lon để lụm....kkk

    ReplyDelete
  12. Like
    Đời của ông già hết lon để lụm....
    I like that😄

    ReplyDelete

Chú trọng vô nói lên ý kiến của mình, xin đừng phê bình về cá nhân người còm. Cám ơn.