Saturday, June 30, 2018

Allez Les Bleus - Cầu thủ từ Bondy, Kylian Mbappé


Banlieue bên Tây là như suburb (suburb cùi chớ không phải suburb ngon) bên Mỹ, những khu phố chung quanh thành phố lớn mà đa số là dân da màu, di dân, nhà nghèo. Mà hể là nhà nghèo thì là bị bỏ rơi và làm cho cái nghèo nó trầm trọng hơn. Banlieues bị coi là những cái ổ của tội phạm, khủng bố. Bondy là tên của một trong nhiều cái phố như vậy,

Mbappe, cầu thủ đá banh của Pháp  bữa nay đá vô hai trá,  loại đội Argentina với cầu thủ nổi tiếng thế giới Messi ra khỏi World cup 2018, đến từ Bondy. Tuy là ở trong banlieue nhưng Mbappe không phải là du thực du côn gì hết mà là một thanh niên trưởng thành, lúc ở tuổi 19 đi vô Élysée Palace nói chuyện với TT Macron về vai trò của thể thao trong cộng đồng thiểu số.

Không phải chỉ có một người Mbappe mà nó có cả một lô cầu thủ hay không kém. Trong số 23 cầu thủ đội Pháp năm nay qua Nga đá có tới 8 mạng là từ banlieues, Pogba, Kanté, Mendy and Matuidi Alphonse Areola, Presnel Kimpembe, Steven Nzonzi.

Được như vậy là nhờ những ông huấn luyện viên không những đi kiếm nhân tài đá banh mà còn là những ông thầy rộng rãi, suy nghĩ thông thoáng, nghiêm khắc dạy cho những thanh niên này kỷ luật, điều đúng , điều sai, chú trọng vô đào tạo một con người chớ không phải đơn thuần một cầu thủ đá banh.

Để thấy cái yếu tố thành công của đá banh xứ tây, coi cái thống kê này, 30,000 huấn luyện viên trong Paris banlieues và 235,000 cầu thủ ghi danh dưới 19 tuổi. Khi mà thanh niên nó có mục đích rõ ràng, có người hướng dẫn, có cơ hội thăng tiến trong đời sống nằm trong tầm tay, có niềm hy vọng vào tương lai trước mặt thì đi ăn cướp và làm khủng bố chi cho mệt vậy phải không? Hoan hô mấy ông coach đá banh của tây.

Đội tuyển quốc gia Tây luôn có vấn đề với cầu thủ đến từ banlieues, kỳ thị giữa cầu thủ gốc trắng con nhà giàu và cầu thủ da màu. Những cầu thủ da màu bị kỳ thị tới bến cho tới khi trở thành ngôi sao cũng bị kỳ thị. Cũng bị bắt lỗi không hát quốc ca La Marseillaise lung tung ben hết. Cái struggle nó tệ tới mức mà một cha professor tây viết là “ Đá banh của Tây là thứ của dân lao động, là banlieues, có nghĩa là du thực du đãng”

Mbappe và những cầu thủ như anh ta chắc chắn không thay đổi được xã hội tây một sớm một chiều được nhưng chắc chắn họ là nguồn của lòng tự hào, của niềm hy vọng và là bằng chứng cụ thể cho thấy sắp xếp con người vô một cái hộp dán nhản sẳn cho họ là sai.

Ở giải đá banh này, những cầu thủ Tây này là hàng xóm, là thằng em nhỏ của mình. “Chúng nó là người của thế giới này và chúng nó đại diện cho xứ Pháp”. Một cha coach tây nói vậy. Hay quá
 theo ý tôi.

Allez les Bleus!

Sunday, June 24, 2018

Chánh quyền "mẹ mìn" bắt cóc con nít



Mấy chục năm về trước khi tôi nhảy xuống tàu từ bãi biển Mã Lai, tôi còn nhớ rõ tôi ôm trong tay một đứa nhỏ khoảng bốn năm tuổi là con của những người đi cùng tàu với tôi, nước lắp sắp tới cổ vừa lội, vừa lón nhón đi vô bờ. Đứa nhỏ trên tay làm tôi sợ nó bị rớt xuống biển thì tiêu tùng . Cái cảnh tượng gia đình người mẹ bồng bế con nhỏ vượt biển trên cái tàu một mình sống chết không biết như thế nào,có lẽ chết nhiều hơn là sống, rồi thì hải tặc, rồi thì công an bắt bớ....

Chắc rất là nhiều người không ở trong cái tình trạng như vậy không có thể hiểu được là tại sao người mẹ lại quyết định đưa gia đình của mình con cái của mình vô cái chỗ nguy hiểm như vậy. Chết nhiều hơn sống, để đi tới một nơi họ không biết là chỗ nào, chỉ biết là nó đỡ hơn cái chỗ gọi là xứ sở mà lại phải bỏ trốn đi.

Khi mà chúng tôi tới bờ biển Mã Lai, hè nhau nhảy xuống biển, bỏ tàu lội vô đất liền, cái hành động này là xâm nhập đất nước Mã Lai một cách bất hợp pháp, không có visa, không có xin phép mà cứ cắm đầu cắm cúi chạy vô để lì đòn chịu đấm ăn xôi, để sống còn.

Quay nhanh đoạn phim này tới giai đoạn hiện tại. Có rất là nhiều người cũng với con cái đùm đề chạy trốn khỏi xứ sở của mình, từ dưới Trung Mỹ chạy vô biên giới xứ Mỹ giống ý hệt như chúng tôi đã từng làm tại Mã Lai ba mươi mấy năm trước.

Con nít trong tàu chúng tôi không bị chánh quyền Mã Lai bắt giam tách rời khỏi cha mẹ chúng như chánh quyền Trump làm bây giờ với người Trung Mỹ tại biên giới Mỹ Mễ.

Có ai tưỡng tượng được cái man rợ, tàn nhẫn, xảo trá cũa Trump và đảng CH. Bắt giựt con nít nhốt chúng trong chuồng rảo bằng lứới sắt, từ ngay trên tay cha mẹ nó.
Rồi còn láu cá chế đại, nói láo, đổ lổi cho người này người khác, luật này, luật nọ. Mà thật chất là dùng việc bắt con nít để khuấy động, làm vừa lòng, giữ phiếu cho người ủng hộ chính quyền Trump mà phần đông là những người kỳ thị chống di dân không phải da trắng vô Mỹ.

Tôi còn nghe cả một đống tị nạn mít hùa theo nói là phải mạnh tay trị mấy người Trung Mỹ này. Những người trở mặt, nói nhăn cuội , chống lại việc làm mà chính bản thân họ làm giống hệt như vậy mấy chục năm trước. Ai hiểu những người mít này nghĩ gì? giãi thích dùm tôi.

Tôi không biết tôi phải làm sao? hay đứa nhỏ tôi bồng trên tay nó điếng hồn, lớn lên ảnh hưỡng tâm lý trầm trọng ra sao? nếu nó bị Mã Lai giựt bắt nhốt từ ngay trên tay tôi như chánh quyền Trump làm bây giờ.

Con nít chớ đâu phải đồ vật đâu mà chánh quyền Trump sữ dụng để trao đổi, hù hè, làm lợi cho mục tiêu chính trị mùa bầu cử sắp tới.

Chú thích: những người nhào đại vô xứ Mỹ là phạm luật, nhưng muốn đuổi nó ra thì phải đem nó ra toà đi trú, ông/bà toà xữ rỏ ràng với lý do mới đuổi cổ được. Không có luật nào cho phép bắt cóc con nít ra khỏi cha mẹ nó nhốt riêng như chánh quyền Trump làm hết.









Sunday, June 10, 2018

Đặc Khu Kinh Tế Có Gì Mà Sợ ? Bóp Cổ Internet sao không ai sợ ?


Khu đặc quyền kinh tế tự bản thân nó không có gì là xấu hay là một âm mưu bất chính gì hết.

Mục đích của khu đặc quyền kinh tế la tạo một cái điều kiện đầu tư hấp dẫn cho những người có tiền vô xây dựng nhà máy hay làm những dịch vụ làm ra tiền khác.
Để đổi lại thì nhà nước dành cho những nhà đầu tư vô khu kinh tế đặc biệt này những đặc quyền riêng tư với những điều luật chỉ áp dụng cho khu này. Trung Quốc phát triển được là nhờ cái chiêu này. Nguyên cái thành phố Shenzhen công nghiệp sản xuất vĩ đại sát bên Hồng Kông là một thí dụ điển hình.

Một trọng những cái lý do mà nhà nước Việt Nam xúc tiến công việc làm những khu kinh tế đặc biệt lúc này là vì kinh tế của Việt Nam trì trệ, tham nhũng tràn đầy, những nhà đầu tư ngoai quốc bỏ chạy. Nếu không có tiền đầu tư bỏ vô, kinh tế sẽ bị sập tiệm. Chính quyền muốn giữ mức độ tăng trưởng 6 % một năm thì phải làm một cú đột phát gì đó để lấy tiền ngoại quốc đầu tư.

Theo những nghiên cứu của chính quyền Việt Nam thì ba khu đặc quyền kinh tế này sẽ kiếm cho họ có được khoản tiền 10 tỷ đô la.

Đầu tư vô Việt Nam. Thiên hạ ai cũng biết rỏ một phần lớn của tiền vốn đầu tư nó sẽ chạy vô túi tiền của giới chức chính quyền qua việc chấm mút tham nhũng. Cho nên họ làm luật sao cho chủ đầu tư thấy lợi nhiều nhào vô thì cá nhân quan chức có tiền vô túi trước còn lợi hay hại cho người dân hay đất nước là chuyện thứ yếu.

Rồi việc cho cho mướn đất 99 năm hhư một đặc quyền trong việc đầu tư vào những khu kinh tế này thì sợ người Trung Quốc bỏ tiền vô đầu tư và trở thành những ông chủ đất của những khu này, một mình một chợ có được pháp luật rõ ràng bảo vệ quyền lợi của họ. Việc này thì thấy rõ ràng rồi, Trung Quốc làm chuyện giống như vầy đầy rẫy bên châu Phi. Mướn đất và trở thành những ông chủ đất khai thác tài nguyên hhư chế độ thuộc địa cũ chỉ khác là thay vì đi đánh chiếm đất thì bỏ tiền ra mua .

Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy thật sự chính quyền Việt Nam có cần phải làm những khu đặc quyền này để bán nước cho Trung Quốc không? Hiện thời bây giờ không cần kinh tế đặc quyền cái gì mà ra Nha Trang. Cam Ranh cũng thấy rõ phố Tàu. Cũng thấy người Trung Quốc tới làm ăn mà không cần giấy tờ mà lại được công an bảo vệ che chở và sợ như là thái thú khi xưa.. Biển Đông của Việt Nam thì mất hết, tàu đánh cá của người Trung Cộng làm mưa gió trên lãnh hải Việt Nam, đánh đuổi người dân Việt Nam ra khỏi cái biển của mình. Không ai dám nói một tiếng thì cần gì phải làm ra một khu đặc quyền kinh tế chi cho mệt vậy?

Chỉ là hợp thức hóa chuyện bán đất qua khu đặc quyền kinh tế cho khỏi ai thắc mắc hay phải mất công tìm cách giải thích lanh quanh cho mệt.

Có một dự luật thứ hai mà ít ai để ý tới là việc hạn chế việc sử dụng Internet ở Việt Nam. Thiên hạ lo việc chống Tàu mà quên đi vụ hạn chế Internet. Khi nó trở thành luật thì không ai có thể biết được tin tức gì hết, không có facebook, nhắn tin thông báo qua lại thì làm sao mà biết chuyện gì xảy ra để xuống đường biểu tình ?

Không phải chỉ lo một chuyện mà nhiều chuyện khác cũng phải lo và hậu quả cũng tệ lậu vô cùng.