Monday, November 30, 2020

Hề hay Khùng

 Trump đang thật sự trở nên điên rồ. Nó biến thái từ việc không chấp nhận là mình bị thua tới bây giờ thì là nói điên nói khùng, bắt lỗi luôn cả FBI, CIA (là những cơ quan mà Trump lảnh đạo và sếp là người trung thành do Trump đề cử) là thông đồng ăn gian để hại Trump thua trận.

Trump sẽ không làm gì được vì người dân Mỹ đã bỏ phiếu đuổi Trump một cách công bằng, hợp lệ. Các cơ quan bầu cử, tòa án đã cho Trump tất cả cơ hội để thưa kiện, đếm phiếu tới lui và kết quả là Trump thua xiểng niểng.  Không có ăn gian hay bậy bạ gì cả, tất cả là tốt và được giám sát kỹ càng đúng thủ tục.

Trump chấp nhận ra tranh cử và bị thua và bị điên khùng vì thua. Không cần lo lắng gì cho thằng khùng phá hoại.Trump cần được đối xử như một người vô loại, xảo trá, bất tài làm chết biết bao dân Mỹ vì bỏ lơ đại dịch mà chỉ biết la lối I won, I won, I won như một thằng hề đóng kịch rẻ tiền trên sân khấu trong lúc dân Mỹ chìm đắm trong cơn dịch khủng khiếp mà với cương vị tổng thống Trump chỉ biết vô cảm la bài hải lo cho bản thân mình.


Friday, October 30, 2020

Nhớ đi bầu bà con ơi - November 3, 2020




Một trong những lý do mà tôi vote cho Biden nó chỉ đơn giản như một comment trong blog này

" .... người dân Mỹ sẽ được hưởng những ngày tháng thanh bình, không thù hận, không chửi rủa nhau hàng ngày, và nhất là còn có thể ngẩng mặt lên với thế giới & tự xưng mình là công dân USA! " 


Wednesday, May 27, 2020

SpaceX phóng hỏa tiển lên không gian với 2 US phi hành gia. https://www.nasa.gov/multimedia/nasatv/#public, 4:33 PM EST launch time

Hê Hê Hê phóng phi thuyền sử dụng công ty tư nhân. Love It
Dùng cái URL link bên trên từ NASA. Trực tiếp TV đã bắt đầu.




"Dragon" Looks good.


Monday, May 18, 2020

Bị lây bênh = Tiếp xúc với virus x thời gian tiếp xúc


Successful Infection = Exposure to Virus x thời gian tiếp xúc."

Bị lây bênh = Tiếp xúc với virus x thời gian tiếp xúc

Ngoài việc đeo khẩu trang, tránh chổ đông người, cách xa 6 ft, rửa tay thường xuyên một yếu tố quan trọng là khoãng thời gian tiếp xúc vơi virus.

Khi tiếp xúc nhanh chóng thì số lượng virus nhào vô người không bệnh ít hơn là ngồi đó lâu cho nó tà tà nhào vô cho một đống virus thì dể bị lây bênh hơn.
Cho thấy đi nhà hàng ngồi ăn lâu dể dính bệnh.
Cho thấy đi tập hát nhà thờ lâu dể dính bệnh.
Đi hớt tóc lám nail ngồi lâu với nguồn bệnh dể dính hơn
Người đi siêu thị mua xong chạy ra ít bị bệnh hơn những người làm trong siêu thị cả ngày, thời gian tiếp xúc với nhiều nguồn bệnh cả ngày dể dính hơn người đi mua.
Lâu là bao lâu? Câu hỏi khó nhưng cho có một cái gốc để đo thì dưới 10-15 phút được coi là ít, hơn đó thì là lâu nhiều.

Sunday, May 17, 2020

Bài viết hay của Dr Sanjay Gupta về dịch bệnh này


Trong một khoảnh khắc, hãy nghĩ về Hoa Kỳ như một cơ thể con người. Đầy trái tim và tâm trí. Mật và máu. Cơ bắp và chất béo. Giống như bất kỳ cơ thể nào, nó có điểm mạnh và điểm yếu, và phải luôn hoạt động để ngăn ngừa bệnh tật và tối ưu hóa chức năng. Nó cần phải tự nuôi dưỡng, tập thể dục và chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần của nó.
Và nếu đất nước, giống như cơ thể con người, bị bệnh hoặc bị nhiễm bệnh, thì nên tìm kiếm hướng dẫn y tế tốt nhất và tuân theo nó, hết sức có thể.
Trên khắp thế giới, có hơn 4,6 triệu người được xác nhận đã bị nhiễm coronavirus mới. Khoảng một phần ba trong số họ là ở trong xứ Mỹ này. Giống như coronavirus sử dụng khả năng tăng đột biến protein của nó để xâm nhập và lây nhiễm tế bào người, máy bay với đầy ấp hành khách xâm nhập và lây nhiễm sang Hoa Kỳ. Ngay cả đối với những người siêng năng và vệ sinh nhất trong số chúng ta, sống trên hành tinh này có nghĩa là chúng ta sẽ tiếp tục tiếp xúc với mầm bệnh, hầu hết chúng đều vô hại. Trên thực tế, nhiều như chúng ta không muốn nghĩ về nó, con người chúng ta đang hoạt động vui vẻ được tạo thành từ nhiều vi trùng hơn tế bào người. Nhưng cứ thỉnh thoảng, một con vi khuẩn mới tìm thấy được một ngôi nhà trong cơ thể chúng ta, bén rễ và bắt đầu nhân rộng.
Điều tương tự có thể xảy ra với một quốc gia. Trong cả hai trường hợp, chúng ta đã buộc phải trở thành chủ nhà cho một vị khách mà chúng ta không bao giờ mời và muốn họ rời đi.
Những virus mới này không tự thông báo, bấm chuông cửa hoặc gọi trước. Họ chỉ xuất hiện, sử dụng bạn bè thân thiết và các thành viên gia đình như những con ngựa thành Troia. Rất nhỏ - đường kính chỉ 20 đến 400 nanomet. Một tỷ trong số họ có thể vừa trên đầu của một cây kim. Chúng có nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau - hình que, hình tròn và hình chữ nhật. Chúng có thể trông giống như Hydra của truyền thuyết Hy Lạp, với chín đầu hoặc chỉ có nhiều đuôi. Loại vi-rút mới này có hình dạng vương giả, một vị vua hoặc nữ hoàng của vi-rút, hoàn chỉnh với một vương miện gai, đó là nơi mà coronavirus có tên của nó.
Chú thích Trojan Horse.
Con ngựa thành Troia là con ngựa gỗ mà quân Hy Lạp đã sử dụng để chiến thắng quân Troia trong cuộc chiến thành Troia. Sau 10 năm chiến đấu ở thành Troia, quân Hy Lạp không thể chiến thắng quân Troia bằng sức mạnh quân đội nên đã buộc phải làm theo kế của Odyssey là dỡ tàu ra và lấy gỗ để làm thành một con ngựa, sau đó giả vờ rút khỏi và chỉ để lại một người. Người này có nhiệm vụ đánh lừa quân Troia, khiến họ tưởng rằng ngựa gỗ là món quà của quân Hy Lạp đền bù cho bức tượng Athena đã bị phá hủy. Thực chất trong con ngựa chứa đầy lính. Khi quân Troia no say sau bữa tiệc chiến thắng, quân Hy Lạp trong bụng ngựa đã xông ra đánh và mở cổng thành cho quân bên ngoài vào. Nhờ có ngựa gỗ mà quân Hy Lạp đã chiến thắng và hoàn toàn đánh bại quân địch.
Trojan Horse (tiếng Anh của "Ngựa Troia") sau này được đặt tên cho một loại phần mềm ác tính có chức năng hủy hoại tương tự virus máy tính hoặc chứa đựng các phần mềm gián điệp nhằm cho phép máy tính bị điều khiển từ xa qua hệ thống mạng.
Thật khó để tin một cái gì đó quá nhỏ bé có thể thay đổi sâu sắc thế giới, như virus này đã làm. Tất nhiên chúng ta muốn nó chết. Chúng ta muốn giết nó. Làm cho nó vô hồn. Nhưng điều đó là không thể. Tại sao? Bởi vì virus này thậm chí không là một thật thể sống (living creature) . Nó chỉ là một chuỗi RNA trong một phong bì chất béo. Nó là những thây ma của thế giới vi khuẩn. Không có chúng ta - vật chủ - virus không là gì cả, thiếu khả năng sinh trưởng, phát triển hoặc sinh sản. Nó thậm chí không thể được nuôi cấy trong đĩa petri cho nghiên cứu khoa học. Nó chỉ có thể phát triển trong các tế bào sống, giống như những tế bào mà cơ thể chúng ta có rất nhiều.
Sự thật là đây: Virus là những tên hijackers tinh vi và xảo quyệt. Một khi chúng xâm nhập vào cơ thể con người hoàn toàn vô tội và sử dụng các tế bào của nó để tái tạo lặp đi lặp lại, virus bắt đầu di chuyển đều đặn, bắt một chuyến đi trong máu, các hạch bạch huyết và dịch tiết của bạn. Nó thích đi du lịch, và nhanh chóng, không cần quan tâm đến con đường hủy diệt mà nó để lại. Cơ thể gắn kết phòng thủ, gửi những người bảo vệ có vũ trang, ném lên những vật cản đường và cố gắng bỏ đói virus của dinh dưỡng quý giá. Cơ thể thậm chí sẽ tập trung năng lượng lớn để đun sôi máu (bị sốt) trong nỗ lực làm cho môi trường khắc nghiệt nhất có thể.
Có thiệt hại tài sản thế chấp, và người khỏe mạnh bình thường sẽ bị thiệt hại và bị phá hủy. Đó là bản chất của một trận chiến với virus, kẻ thù đáng gờm nhất của chúng ta. Thường thì chúng ta thắng, nhưng đôi khi không. Và trong những trường hợp đó, chúng ta cần sự giúp đỡ.
Điều tốt nhất sẽ là tạo ra một hệ thống phòng thủ phi thường có thể nhận ra virus ngay lập tức và có lệnh bắn giết. Đó là một Iron dorm, hệ thống tên lửa Patriot và một đội quân sát thủ sát cánh cho bất kỳ cuộc xâm lược nào trong tương lai. Trong cơ thể, tất cả các hệ thống phòng thủ này sẽ được huấn luyện dưới sự bảo trợ của vắc-xin. Tuy nhiên, điều đó cần có thời gian và không hành động không phải là bản chất của một con người hay đất nước mà con người sinh sống.
Nếu đất nước là bệnh nhân của tôi ngay bây giờ, chúng tôi sẽ có một cuộc trò chuyện quan trọng, khó khăn, lập kế hoạch về phía trước và định hướng mục tiêu. Kể từ khi tôi tốt nghiệp trường y gần 30 năm trước, tôi đã phải nói chuyện nhiều lần.
Thỉnh thoảng, bệnh nhân bị bệnh nặng đến mức không có hy vọng hồi phục. Đó, tất nhiên, là những cuộc trò chuyện khó khăn nhất trong tất cả. Nhưng đó không phải là trường hợp ở đây. Cuộc trò chuyện mà chúng ta đang có là một thử thách, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng tôi cũng khá tự tin rằng không chỉ chúng ta có thể phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân; chúng ta thậm chí có thể làm cho bệnh nhân mạnh hơn trước. Chuẩn bị nhiều hơn, và sẵn sàng để đối phó với nhiễm trùng này trong tương lai. Cả bác sĩ và bệnh nhân phải sẵn sàng tham gia ở đây. Tôi phải tiếp tục làm việc của chúng tôi và bệnh nhân cũng phải tiếp tục hoàn thành phần việc của họ..
Cho dù đó là cơ thể hay đất nước, mọi người muốn chữa lành và phục hồi càng nhanh càng tốt. Và, họ muốn làm điều đó với các kỹ thuật xâm lấn tối thiểu và điều trị càng ít càng tốt. Đó là những điều tương tự mà các bác sĩ muốn cho bệnh nhân của họ, nhưng các phương pháp điều trị hiệu quả nhất thường mất thời gian và sự siêng năng. Không cho phép được cắt ngắn, đị đường tắc.
Tôi vẫn chưa gặp một bệnh nhân nào thích điều trị và mong chờ điều đó. Vì vậy, là một bác sĩ phẫu thuật nảo bộ, tôi phải dành thời gian để giải thích những gì tôi khuyên, tại sao cách điều trị hoạt động hiệu quả và những nguy cơ từ bỏ điều trị quá sớm, cho dù đó là một khối u não mới được chẩn đoán hoặc nhiễm trùng tàn phá cơ thể của họ. Ví dụ, tôi thường nói với bệnh nhân của mình rằng việc dừng thuốc kháng sinh quá sớm để nhiễm vi khuẩn có thể tồi tệ hơn là không uống một loại thuốc nào cả. Đó là bởi vì những bệnh nhiễm trùng có một quần thể vi khuẩn không đồng nhất. Một số vi khuẩn dễ bị điều trị hơn, trong khi những vi khuẩn khác cứng hơn và sẽ chỉ chịu thua sau khi một đợt điều trị đầy đủ của thuốc được chuyển giao. Mặc dù một loại kháng sinh có thể nhanh chóng quét sạch vi khuẩn dễ tiêu diệt hơn, nhưng việc dừng quá sớm có nghĩa là chỉ những vi khuẩn khó nhằn nhất bị bỏ lại, những người sống sót đơn độc - và chúng nhanh chóng bắt đầu sao chép. Kết quả: nhiễm trùng kháng thuốc. Một điều khiến bệnh nhân của tôi thậm chí còn tồi tệ hơn so với khi họ bắt đầu.
Đó là lý do tại sao tôi lo lắng về bệnh nhân của tôi ngay bây giờ. Trong trường hợp này, Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Chúng ta đã bị nhiễm bệnh, và chúng ta chỉ là một phần của quá trình trị liệu khốn khổ. Tuy nhiên, nếu chúng ta dừng ngay bây giờ, nó có thể không quay lại bước đầu tiên. Chúng ta có thể tồi tệ hơn so với khi chúng ta bắt đầu. Các vi khuẩn kháng ẩn dụ có thể được giải phóng.
Cùng nhau vượt qua điều này có nghĩa là lắng nghe các khuyến nghị từ các chuyên gia y tế, hiểu lý do căn bản, kỹ lưỡng về việc điều trị và không từ bỏ nữa chừng khi một phần điều trị đã được thông qua. Điều đó cũng có nghĩa là cung cấp lời nhắc liên tục rằng đây không phải là lỗi của bệnh nhân hoặc của đất nước đối với vấn đề đó. Cũng như tôi không biết tại sao bệnh nhân phát triển một khối u não làm tê liệt, chúng ta không biết chắc chắn tại sao thế giới bị nhiễm bệnh vào thời điểm này trong lịch sử của chúng ta. Theo kinh nghiệm của tôi, việc đổ lỗi trong bối cảnh này không phục vụ mục đích nào. Tôi hướng mắt về tương lai và không nhìn về quá khứ. Nó sẽ không thay đổi cách tôi đối xử với bệnh nhân hoặc cách bệnh nhân sẽ đáp ứng.
Tôi thường dành nhiều thời gian với các bệnh nhân chỉ cho họ các nghiên cứu cung cấp một số bằng chứng cho việc điều trị mà tôi ủng hộ là có thể có hiệu quả. Bệnh nhân muốn điều đó, và họ xứng đáng với điều đó. Tôi thậm chí còn giữ danh sách các bệnh nhân đã hồi phục và phát triển mạnh, và tôi giới thiệu các bệnh nhân mới của mình cho họ. Điều này cũng đúng ở đây. Có bằng chứng cho việc điều trị đang được đề xuất cho đất nước có thể có hiệu quả, và chúng ta nên liên tục nhắc nhở nhau về điều đó. Và chúng ta cũng nên học hỏi từ các quốc gia khác đã bắt đầu phục hồi từ từ và mở cửa trở lại an toàn hơn.
Mọi người thường hỏi tôi những cuộc trò chuyện với bệnh nhân của tôi có khó không. Đó không phải là cách tôi sẽ mô tả nó. Tôi mô tả nó như một cơ hội để chữa lành một ai đó, cơ thể và tâm trí. Để làm cho sức khỏe bệnh nhân tốt hơn một cách toàn vẹn mà bệnh nhân nghĩ là không có thể làm được. và chúng ta cũng sẻ làm được trong việc chống dịch này nếu chúng ta tiếp tục công việc như chúng ta đã làm.
Đất nước và thế giới đang đối mặt với một căn bệnh nghiêm trọng. Nhưng nó có thể điều trị được. Nó có thể sửa được. Chúng ta hãy cùng nhau làm điều này.

Friday, April 10, 2020

Dân chơi không sợ dính bầu. Sợ hay không?


Có cha nội kia trốn vợ đi xuống downtown kiếm nhà thổ hú hí. Đang hứng thú tưởng tượng tới gặp em múp sụp để mây mưa. Bất thình lình, cái cell phone nó buzz ù ù ù.

Trên màn hình khóa, chả có thể đọc dòng chữ “ Xin Được Cảnh Báo” ( Please be advised) . Chả hết hồn khi mở khóa điện thoại để đọc phần còn lại của tin nhắn:

Chúng tôi đã xác định rằng trong vài ngày qua, bạn có thể đã tương tác với ai đó gần đây đã thử nghiệm dương tính với COVID-19. Không cần phải hoảng sợ. Nhưng vì lợi ích của gia đình, bạn bè và hàng xóm, chúng tôi đang cần vào sự hỗ trợ của bạn. Ngay khi bạn có thể, xin vui long ….

Chả vội vả bỏ ý định xuống phố tìm em. Một câu thần chú  đã làm cho chả tự cô lập lần nữa, bắt đầu ngay bây giờ, hoặc ít nhất là cho đến khi chả có thể được kiểm tra để chứng minh rằng chả không có coronavirus.

Câu chuyện bên trên là của TK chế ra để làm giựt gân cho thiên hạ có chuyện để chửi bới trong những ngày u ám này. Khúc sau là chuyện đàng hoàng được đọc trên báo The Atlantic của tác giả Derek Thompson. Phỏng dịch viết lại cho bà con biết thêm một điều ứng dụng thú vị của công nghệ mới trong túi mình hàng ngày.

Câu chuyện minh họa bên trên có thể là một cái nhìn hiện thực về tương lai của đất nước. Đó là một thế giới trong đó nhiều doanh nghiệp trở lại bình thường, hàng triệu người trở lại làm việc và các biện pháp tránh xa trong quan hệ xã hội được nới lỏng. Đó là điều mà thiên hạ cần lo lắng làm sao tránh được khả năng hồi sinh của virus sau trận dịch được lắng xuống.

Đó cũng là một thế giới trong đó sự trở lại bình thường được xác định dựa trên sự ra đời của một công nghệ mới lạ. Hàng triệu người Mỹ, nhiều người trong số họ có thể hoài nghi sâu sắc về sự giám sát của chính phủ, hoặc Big Tech, có thể trở thành người bị tham gia vào một dự án quốc gia để theo dõi các chuyển động và tương tác của chính họ, để giúp các chuyên gia y tế công cộng vạch ra sự lây lan của kẻ thù vô hình.

Đây là thế giới của thử nghiệm và truy tầm. Test and Trace.

Trong tháng vừa qua, dịch coronavirus đã khiến hoạt động của Mỹ đóng băng sâu. Mặt tiền cửa hàng đã đóng cửa, hàng triệu người Mỹ đã mất việc làm và hàng triệu người khác đang phải đối diện với nguy cơ sức khỏe của họ bị lây bệnh khi vào bệnh viện và cửa hàng tạp hóa. Cơn ác mộng hiện đại này có thể không thực sự kết thúc cho đến khi điều trị bằng thuốc kháng vi-rút đáng tin cậy hoặc vắc-xin COVID-19 được phổ biến rộng rãi.

Cho đến ngày đó, có thể là một hoặc hai năm nữa, hy vọng tốt nhất của chúng tôi trong cuộc chiến chống lại coronavirus là chơi một trò chơi Whack-a-Mole tinh vi thường được gọi là thử nghiệm và truy tầm dấu vết.

Ở dạng cơ bản nhất, truy tìm dấu vết của người khác được gọi là theo dõi hoặc theo dõi liên lạc có nghĩa là xác định tất cả các tương tác gần đây nhất của các cá nhân bị bệnh để xác định người mà họ có thể đã bị nhiễm. Thử nghiệm cộng với truy tìm có thể bao vây virus làm cho nó chết đói vì không lây qua kiếm cơm từ những cơ thể mới không bệnh.

Cho đến gần đây, truy tìm dựa vào một công nghệ cổ lổ sỉ lỗi thời: theo kiểu phỏng vấn khai lý lịch dài thòng lòn. Để ngăn chặn sự lây lan của Ebola, chính quyền từ Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh đã yêu cầu người bệnh liệt kê các tương tác gần đây với gia đình, bạn bè và doanh nghiệp. Cuộc phỏng vấn đó sẽ tạo ra một danh sách những người liên lạc, những người sẽ được theo dõi bệnh trong vài tuần. Tiểu bang Massachusetts gần đây đã công bố kế hoạch thuê 1.000 người để thực hiện các cuộc phỏng vấn theo dõi hợp đồng này.

Nhưng cách tiếp cận theo kiểu cũ có thể không đủ. Mọi người có những ký ức sai lầm về người hoặc những gì họ đã chạm vào, hoặc nơi họ đã đến. Quan trọng hơn, các cuộc phỏng vấn giữa người với người có thể quá chậm để bắt giữ một đại dịch quốc gia đang gia tăng thông qua dân số.

Giải pháp? Điện thoại cell phone mà ai cũng có.

Điện thoại di động và điện thoại thông minh của có một số phương tiện đăng nhập hoạt động của người sử dụng. GPS theo dõi vị trí và Bluetooth trao đổi tín hiệu với các thiết bị gần đó. Ở dạng cơ bản nhất, theo dõi điện thoại di động có thể diễn ra như sau: Nếu ai đó kiểm tra dương tính với COVID-19, các quan chức y tế có thể lấy bản ghi hoạt động của điện thoại của người đó và so sánh với dữ liệu do chủ sở hữu điện thoại khác phát ra. Nếu các quan chức nhìn thấy bất kỳ sự trùng lặp GPS nào (ví dụ: dữ liệu cho thấy tôi đã đến điểm nóng của McDonald) hoặc các lần truy cập Bluetooth (ví dụ: dữ liệu cho thấy tôi đến trong một vài bước chân của một bệnh nhân mới), họ có thể liên hệ với tôi và thúc giục tôi tự cô lập, hoặc tìm kiếm chổ để làm một cái test thử nghiệm.

Ramesh Raskar , một nhà khoa học máy tính tại MIT Media Lab, đang làm việc trên một ứng dụng sử dụng GPS để tạo bản đồ cho thấy các chuyển động của những người được chẩn đoán gần đây với COVID-19. Một phiên bản đầu tiên, bạn có thể thấy một bản đồ với các điểm nóng lớn thí dụ như: 2 giờ chiều tại Starbucks, 3 giờ chiều tại thư viện. Nó sẽ cho bạn biết những người mắc bệnh gần đây đã đến đâu. Tất cả những gì chính phủ phải làm là yêu cầu mọi cơ sở thử nghiệm giải phóng những dấu vết của người nhiễm bệnh theo cách ẩn danh, để những người khỏe mạnh biết nơi cần tránh.

Đối với những người ủng hộ quyền riêng tư, thì đây là No No. Đối với những người bị bệnh thì tin tức có thể bị thu hoạch từ những cơn ác mộng đen tối nhất của họ. Nhưng Raskar khẳng định rằng mã ( software code) của anh ta là mã nguồn mở, mọi phần của mã phải được hiển thị cho mọi người, mỗi ngày, và không có chính phủ hay công ty công nghệ nào có quyền kiểm soát độc quyền đối với cơ sở dữ liệu tập trung mà nó có thể lạm dụng. Người dùng sẽ không tìm hiểu bất cứ điều gì khác về người bị nhiễm bệnh, chẳng hạn như tuổi tác hoặc giới tính.

Tuy nhiên, những thách thức về công nghệ và quyền riêng tư của việc truy tìm sẽ rất phức tạp và có thể bình thường hóa một mức độ giám sát có vẻ như là toàn trị. Nếu chúng ta muốn làm cho đúng, chúng ta nên học hỏi từ kinh nghiệm của các quốc gia khác. Ở Đông Á, truy tìm đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày. Để thấy cái nhìn thoáng qua về tương lai của Mỹ và dự đoán một số dư thừa tồi tệ nhất của công nghệ, thật hữu ích khi xem xét ngắn gọn cách truy tìm hoạt động trên khắp thế giới.

Hãy bắt đầu với Trung Quốc, nơi công dân ở hàng trăm thành phố đã được yêu cầu tải xuống phần mềm điện thoại di động phát sóng vị trí của họ cho một số cơ quan chức năng, bao gồm cả cảnh sát địa phương. Các liên hợp gặt đập ứng dụng địa lý - theo dõi với các dữ liệu khác, chẳng hạn như đặt vé, để chỉ công dân với các mã màu khác nhau, từ màu xanh lá cây (rủi ro thấp) sang màu đỏ (nguy cơ cao). Các cá nhân có nguy cơ cao có thể bị cấm từ các khu chung cư, văn phòng và thậm chí là cửa hàng tạp hóa. Nhiều người ủng hộ nhân quyền lo ngại rằng những gì đã được triển khai như một ứng dụng y tế công cộng đang hoạt động dưới ánh trăng như một công cụ gián điệp của chính phủ và phân biệt đối xử hàng loạt. Tất cả người tới Trung quốc lúc này ngay sau khi tới phi trường, một phần của thủ tục nhập cảnh hải quan là phải download và kích hoạt activate cái app này.

Tiếp theo, hãy nhìn vào Hàn Quốc, một nền dân chủ được cho là thành công hơn bất kỳ nơi nào khác trong việc ngăn chặn sự lây lan của virus. Chính phủ sử dụng một số nguồn, chẳng hạn như dữ liệu vị trí điện thoại di động, camera quan sát và hồ sơ thẻ tín dụng, để giám sát rộng rãi hoạt động của công dân. Khi ai đó kiểm tra dương tính, chính quyền địa phương có thể gửi cảnh báo, giống như cảnh báo lũ lụt, bao gồm họ, giới tính, tuổi, quận cư trú và lịch sử thẻ tín dụng của cá nhân, với hồ sơ từng phút của họ đến và đi từ các doanh nghiệp địa phương khác nhau. Ở một số quận, thông tin công cộng bao gồm phòng của một người trong tòa nhà, khi họ đến thăm nhà vệ sinh, và họ có đeo mặt nạ hay không, ông Mark Mark Zastrow, một phóng viên của tạp chí Nature, đã viết. Ngay cả lưu trú qua đêm tại 'nhà nghỉ tình yêu' đã được ghi nhận.

Các trường hợp mới ở Hàn Quốc đã giảm khoảng 90 phần trăm trong 40 ngày qua, một thành tích phi thường. Nhưng lượng thông tin trong các cảnh báo truy tìm của Hàn Quốc đã biến một số công dân của họ thành các thám tử ghế bành, người truy quét internet trong nỗ lực xác định những người kiểm tra dương tính và lên án họ trực tuyến. Choi Young-ae, chủ tịch Ủy ban Nhân quyền của Hàn Quốc, đã nói rằng sự quấy rối này đã khiến một số người Hàn Quốc không muốn thử nghiệm.

Singapore cung cấp có lẽ là mô hình có khả năng nhất cho phương Tây. Cư dân có thể tải xuống một ứng dụng có tên TraceTogether , sử dụng công nghệ Bluetooth để giữ nhật ký của các thiết bị gần đó. Nếu ai đó bị bệnh, người dùng đó có thể tải dữ liệu liên quan lên Bộ Y tế, thông báo cho chủ sở hữu của tất cả các thiết bị được ping bởi điện thoại của người bị nhiễm bệnh.

Ulf Buermeyer , một người ủng hộ quyền riêng tư, một sĩ quan tại Bộ Tư pháp Berlin, và tổng thống của Đức cho biết , Bluetooth Bluetooth tốt hơn nhiều so với GPS trong việc theo dõi các liên hệ thực tế . Hội dân quyền. Ưu điểm của ứng dụng Singapore là bạn phải đăng ký với số điện thoại của mình. Khi một người bị phát hiện mắc bệnh, chính quyền có thể dễ dàng kết hợp ID với số nhà liên quan và áp dụng các biện pháp hạn chế trực tiếp đối với những người này.

NOTE: Bluetooth thì chỉ có liên hệ khoảng cách gần vài chục thước, còn GPS thì đi từ VN qua Mỹ cũng track được.

Đức, nước đang giúp dẫn đầu các nỗ lực truy tìm của châu Âu, đang tìm cách điều chỉnh mô hình Singapore theo cách có thể khiến nó trở nên dễ hiểu hơn đối với sự nhạy cảm của phương Tây. Buermeyer nói với tôi rằng một khả năng là lập trình điện thoại để phát một ID khác nhau cứ sau 30 phút. Vì vậy, ví dụ, nếu tôi đến Starbucks vào buổi sáng, điện thoại của tôi sẽ phát một ID qua Bluetooth cho tất cả các điện thoại khác trong quán cà phê. Một giờ sau, vào bữa trưa với một người bạn, nó sẽ phát một ID khác cho tất cả các điện thoại khác tại nhà hàng. Trong suốt cả ngày, điện thoại của tôi cũng sẽ nhận và lưu ID và đăng nhập chúng vào Rolodex được mã hóa.

Vài ngày sau, nếu tôi được chẩn đoán nhiễm coronavirus, bác sĩ sẽ yêu cầu tôi tải dữ liệu của ứng dụng lên máy chủ trung tâm. Máy chủ đó sẽ đi qua Rolodex được mã hóa của tôi và tìm tất cả các ID tạm thời tôi đã thu thập được. Một thuật toán sẽ khớp các ID tạm thời với một thứ gọi là mã thông báo đẩy Mã một mã duy nhất kết nối mỗi điện thoại với ứng dụng. Sau đó, nó có thể gửi cho mỗi điện thoại một tin nhắn tự động thông qua ứng dụng: Xin được cảnh báo: Chúng tôi đã xác định rằng trong vài ngày qua, bạn có thể đã tương tác với ai đó…

Chuyến tham quan toàn cầu ngắn gọn này về công nghệ truy tìm cung cấp ít nhất ba bài học.

Đầu tiên, kiểm tra và theo dõi rất là hiệu quả. It works. Singapore và Hàn Quốc là những quốc gia rất khác nhau và từ Hoa Kỳ Nhưng họ đã học được từ những bài học trong những đợt bùng phát trước đó. Thông qua truy tìm, cả hai quốc gia đã giảm tử vong COVID-19 thành công hơn nhiều so với nhiều thành phố dày đặc tương tự của Hoa Kỳ.

Thứ hai, lượng thông tin khổng lồ có sẵn bằng cách truy tìm từ các ứng dụng sẽ làm cho chính phủ đói quyền lực và các tập đoàn đói dữ liệu muốn độc quyền chảy nước miếng thèm thuồn. Một ứng dụng truy tìm được thực hiện bởi đại dịch không thể trở thành một hệ thống giám sát vô thời hạn được điều hành bởi một số cơ quan chính phủ huyền bí.

Thứ ba, virus tạo ra một vấn đề nan giải về dữ liệu. Hiện tại , những gì chúng ta không biết là người bị nhiễm bệnh, và nơi họ đã bị chết có thể giết chúng ta. Kiểm tra và theo dõi cung cấp một giúp ra khỏi sự thiếu hiểu biết. Nhưng chúng ta càng tìm cách tìm hiểu về người bệnh, địa điểm và địa chỉ liên lạc của họ, chúng ta càng bắt đầu xâm phạm quyền riêng tư của bệnh nhân và doanh nghiệp.

Trong vài năm qua, những người ủng hộ quyền riêng tư đã chỉ trích Google và Facebook đã theo dõi chúng ta trên web và thu thập dữ liệu của chúng ta để dự đoán hành vi trong tương lai. Cho dù bạn tìm thấy những lời phê bình hấp dẫn hoặc quá sức, những lời buộc tội chắc chắn sẽ có cho công nghệ truy tìm. Sau đó, thật dễ dàng để tưởng tượng cái ứng dụng này bị cáo buộc và bị từ chối hoàn toàn.

Nhưng trong khi công nghệ quảng cáo trực tuyến có thể đánh lừa người tiêu dùng về bản chất của nhiệm vụ, thì mục đích truy tìm điện thoại thông minh rất đơn giản: Đây là phần mềm cho bạn biết liệu tín hiệu điện thoại di động hoặc thói quen hàng ngày của bạn có lây nhiễm virus đang giết người và phá hủy nên kinh tê.

Đại dịch đã yêu cầu người Mỹ thực hiện hành vi cực đoan nhân danh cứu người. Hàng chục triệu người Mỹ đang sống dưới sự quản thúc tại gia. Nhiều giám đốc điều hành và doanh nhân đã nói rằng họ đồng ý với một nhiệm vụ của chính phủ để đóng cửa các doanh nghiệp của họ. Trong những thời điểm kỳ lạ này, các quyền phổ biến mà trước đây dường như không thể bị hủy bỏ đã đột nhiên được đàm phán lại. So với cuộc sống của chúng ta chỉ sáu tuần trước, việc theo dõi điện thoại thông minh có vẻ như vi phạm nhân phẩm và quyền riêng tư của chúng tôi và so với cuộc sống của chúng ta sáu năm kể từ bây giờ, người ta hy vọng điều đó sẽ xảy ra. Nhưng so với cơn ác mộng hiện tại của chúng ta, chiến lược hy sinh quyền riêng tư của chúng tôi có thể là cách tốt nhất để bảo vệ các quyền tự do khác.

Tôi là người ủng hộ quyền riêng tư, nhưng tôi không giữ quyền riêng tư như một giá trị tuyệt đối, ông Bu Bueyeyer nói. Quyền riêng tư phải được cân bằng trong bối cảnh với các quyền con người khác. Cuộc sống và sức khỏe, là quyền con người quan trọng phải không?

Friday, March 27, 2020

Tiền giúp nhà nghèo chống dịch.


Tiền kích thích kinh tế và giúp dân trong lúc bệnh dịch dược thông qua và Trump ký thành luật.
Vài thông tin để giúp cá nhân và loan cho doanh nghiệp nhỏ, tóm tắt như sau:

Tôi nhận được bao nhiêu?
Các cá nhân sẽ được nhận cao nhất tới 1.200 đô la và các cặp vợ chồng sẽ nhận được tới 2.400 đô la - cộng thêm 500 đô la cho mỗi đứa trẻ.

Nhưng các khoản thanh toán sẽ bắt đầu giảm dần cho các cá nhân có tổng thu nhập được điều chỉnh (adjusted income) là hơn 75,000 đô la. Số tiền sau đó sẽ giảm 5 đô la cho mỗi 100 đô la thu nhập và những người kiếm được hơn 99,000 đô la sẽ không nhận được gì.
Thu nhập thường sẽ dựa trên tờ khai thuế năm 2019 hoặc 2018 của một người. Những người kiếm được quá nhiều để đủ điều kiện trong những năm đó, nhưng thấy thu nhập của họ giảm vào năm 2020 sẽ nhận được tín dụng thuế khi họ khai thuế vào năm tới, theo Ủy ban Tài chính Thượng Viện.Và những người kiếm được nhiều tiền hơn năm nay sẽ không phải trả lại bất kỳ khoản tiền kích thích nào họ nhận được nếu cuối cùng họ vượt quá ngưỡng. Các khoản thanh toán sẽ không phải chịu
thuế và những người nợ thuế vẫn sẽ nhận được tiền.

Khi nào tôi nhận được tiền?
Chúng tôi không biết IRS sẽ mất bao lâu để gửi hết tiền, nhưng có thể sẽ mất vài tuần trước khi khoản thanh toán đầu tiên bắt đầu. Bộ trưởng Tài chính Steven Mnuchin cho biết hôm thứ Tư rằng IRS sẽ bắt đầu phát hành thanh toán trong vòng ba tuần kể từ khi luật được ký thành luật (March 27, 2020). Dự luật chỉ đơn giản kêu gọi các khoản thanh toán được thực hiện "càng nhanh càng tốt". Nhưng các chuyên gia nói rang nó có thể mất nhiều thời gian hơn. Năm 2001, IRS phải mất sáu tuần để bắt đầu gửi checks theo lệnh cắt giảm thuế mới, và năm 2008, phải mất ba tháng sau khi gói kích thích được ký thành luật.

Làm thế nào để tôi nhận được tiền của mình?
Tiền có thể sẽ được gửi trực tiếp vào tài khoản ngân hàng của cá nhân - miễn là họ đã ủy quyền cho IRS gửi khoản hoàn thuế của họ theo cách đó trong hai năm qua. Nếu không, IRS sẽ gửi check qua thư. Đối với những người chưa nộp tờ khai thuế năm 2019 hoặc 2018, IRS sẽ dựa vào thông tin trong hồ sơ tại Cơ quan An sinh Xã hội, nơi lưu giữ hồ sơ về tất cả người Mỹ đã nộp thuế lương.
Vẫn có khả năng một số ngườicó thể rơi vào vết nứt, trục trặc kỹ thuật không nhận dược tiền. Trên trang web của mình, IRS nói rằng không cần đăng ký để nhận tiền, nhưng có thể cơ quan cuối
cùng sẽ cung cấp hướng dẫn them.
Trợ cấp thất nghiệp
Tôi nhận được bao nhiêu?
Những người lao động that nghiệp nhận thêm 600 đô la một tuần trên tiền thất nghiệp bình thường của họ trong tối đa bốn tháng. Nó sẽ tăng đáng kể so với tiền thất nghiệp thông thường của mọi người, trung bình từ khoảng 200 đến 550 đô la một tuần, tùy thuộc vào nơi bạn sống.
Các nhà lập pháp cũng muốn thêm tối đa tới 13 tuần extended benifits, tức là cộng thêm 13 tuần vô thời gian ăn thất nghiệp thông thường từ các tiểu bang thay đổi trong khoảng từ 12 đến 28 tuần.
Thêm vào đó, nhiều người Mỹ mớithất nghiệp sẽ nhận được check. Một chương trình hỗ trợ thất nghiệp đại dịch mớisẽ mở rộng khả năng hội đủ điều kiện cho những người thất nghiệp, thất nghiệp một phần hoặc không thể làm việc vì vi-rút và không đủ điều kiện nhận trợ cấp truyền thống. Điều này sẽ bao gồm các nhà thầu độc lập, các công nhân kinh tế tự làm chủ. Các lợi ích của chương trình đại dịch sẽ phản ánh những gì có sẵn trong tiểu bang của một người.

Khi nào tôi nhận được tiền?
Thời gian sẽ thay đổi dựa trên nơi bạn sống, nhưng ít nhất là vài tuần.
Trợ cấp thất nghiệp được quản lý bởi các tiểu bang. Họ sẽ phải lập trình lại các hệ thống của mình để tính đến các biện pháp của Quốc hội - trong đó có một số, đối diện với nhiều cái phức tạp hơn để ban hành luật so với các biện pháp khác, là nhiều cơ quan thất nghiệp nhà nước sử dụng công nghệ cổ.Thêm một khoản tăng $ 600 vào kiểm tra hàng tuần của mọi người sẽ dễ thực hiện hơn, đó là một lý do tại sao các nhà lập pháp thiết kế việc tăng cường theo cách này.
Loan cho doanh nghiệp nhỏ
Bao nhiêu tiền có sẵn để cho mượn?
Khoản dự phòng lớn nhất cho các chủ doanh nghiệp nhỏ trong gói hỗ trợ kinh tế là khoảng 350 tỷ đô la cho các khoản vay mới, ít nhất là một phần trong số đó sẽ được tha thứ miễn là doanh nghiệp tiếp tục sử dụng và trả lương cho công nhân. Chủ doanh nghiệp cần phải đăng ký các khoản vay tại một người cho vay được phê duyệt bởi Cơ quan quản lý doanh nghiệp nhỏ. Số tiền được tha sẽ bằng với nghĩa vụ trả lương trong 8 tuần (ví dụ: tiền lương và benifits), cộng với tiền thuê nhà hoặc hóa đơn thế chap và các tiện ích. Và khoản nợ được tha sẽ không được coi là thu nhập chịu thuế cho chủ sở hữu.

Làm cái loan mất bao lâu?
Thông thường các khoản vay SBA có thể mất vài tháng, điều mà nhiều doanh nghiệp nhỏ phải đối mặt với khủng hoảng tiền mặt không có. Để rút tiền nhanh hơn, dự luật kêu gọi Kho bạc và Cơquan quản lý doanh nghiệp nhỏ tiến hành quy trình cho vay và phê duyệt thêm các tổ chức để thực hiện các khoản vay. Nó cũng nới lỏng các quy tắc thường quản lý các khoản vay SBA. Chẳng hạn, người vay không cần phát hành bảo lãnh cá nhân hoặc cung cấp tài sản thế chấp.
Nhưng bản thân những người cho vay SBA vẫn chưa rõ họ có thể xử lý các khoản vay mới nhanh như thế nào, mặc dù Bộ trưởng Tài chính Steven Mnuchin đã đề nghị công khai trong tuần này họ có
thể thực hiện rất nhanh.
Một lá thư chung từ một số hiệp hội ngân hàng và tín dụng trong tuần này đã thúc giục SBA cung cấp cho họ các hướng dẫn "rõ ràng và nhất quán" càng sớm càng tốt.

Friday, March 13, 2020

Stay Well Everyone! Giữ gìn sức khỏe

Xứ Mỹ đã trở thành ổ dịch Covid.

Xin hay theo dỏi thông tin thường xuyên từ nguồn CDC. Cập nhật tức thời từng giờ.

Tôi theo dõi CNN và biết chắc và tin tưởng đây là nguồn  tin cậy về dịch bệnh này.
Dr. Sanjay Gupta của đài CNN đưa tin và bình luận cập nhật chính xác, không chính trị bậy bạ.
Xin đừng vô Facebook, You Tube coi và phân tán  những chia sẽ từ những người không chuyên nghiệp.Tránh đài Fox vì cho tời giờ phút này vẩn đưa tin nặng mùi chính trị, xuyên tạc, đổ thừa không chin xác.


Tôi là người Công Giáo nhưng sẽ không đi nhà thờ trong 2-3 tuần tới đây và sẽ coi lể tại nhà qua internet từ nhà thờ. Đọc kinh cầu nguyện tại nhà.

Hãy bảo vệ mình và người chung quanh tuân thủ thông tin từ gioi chức chính quyền địa phương. Đừng trốn tránh hay mánh mun giấu diếm, thủ lợi ích kỷ ai chết mặc ai,  theo kiểu khôn vặt hè phố.


Tôi chúc tất cả mọi người được an toàn, bình an.


Monday, January 20, 2020

I have a dream - Martin Luther King


Đừng nghĩ là những quyền lợi mà người Việt gốc Mỹ đang có được tự nhiên mà có. Những người Mỹ da đen đã đổ máu để đấu tranh trong một thời gian dài mới có được và ngay tới giờ những thế lực hiên hành luôn tìm đủ mọi cách để hạn chế những thành tựu mà Civil Right Movement giành được.

Một điểm bên lề nhưng quan trọng là trong văn bản chính thức khi King chuẩn bị cái bài nói chuyện, ông không định nói tới I have a dream, mặc dầu trước đó ông có nói về điểm này trong những nơi khác khi ông phát biểu như tại Michigan và Alabama hay Georgia gì đó tôi quên mất tiêu rồi. ( Sẽ check và cập nhật).

Khi ông sắp sửa kết thúc bài diển văn của mình tại 1963 March on Washington thì bà ca sĩ hát nhạc gospel đứng gần đó bà Mahalia Jackson la lên "Tell them about the dream, Martin! Tell them about the dream," và ngay sau đó King nhập vai nói về I have a dream mà không có chuẩn bị gì hết và nó trở nên một câu nói kinh điển.

Tôi đính kèm bài nói chuyện nguyên bản, cái phần cuối về I have a dream cho tới hết là tiếng nói từ trái tim, không chuẩn bị gì hết.

I am happy to join with you today in what will go down in history as the greatest demonstration for freedom in the history of our nation.
Five score years ago, a great American, in whose symbolic shadow we stand today, signed the Emancipation Proclamation. This momentous decree came as a great beacon light of hope to millions of Negro slaves who had been seared in the flames of withering injustice. It came as a joyous daybreak to end the long night of their captivity.
But one hundred years later, the Negro still is not free. One hundred years later, the life of the Negro is still sadly crippled by the manacles of segregation and the chains of discrimination. One hundred years later, the Negro lives on a lonely island of poverty in the midst of a vast ocean of material prosperity. One hundred years later, the Negro is still languishing in the corners of American society and finds himself an exile in his own land. So we have come here today to dramatize a shameful condition.
In a sense we have come to our nation’s capital to cash a check. When the architects of our republic wrote the magnificent words of the Constitution and the Declaration of Independence, they were signing a promissory note to which every American was to fall heir. This note was a promise that all men, yes, black men as well as white men, would be guaranteed the unalienable rights of life, liberty, and the pursuit of happiness.
It is obvious today that America has defaulted on this promissory note insofar as her citizens of color are concerned. Instead of honoring this sacred obligation, America has given the Negro people a bad check, a check which has come back marked “insufficient funds.” But we refuse to believe that the bank of justice is bankrupt. We refuse to believe that there are insufficient funds in the great vaults of opportunity of this nation. So we have come to cash this check — a check that will give us upon demand the riches of freedom and the security of justice. We have also come to this hallowed spot to remind America of the fierce urgency of now. This is no time to engage in the luxury of cooling off or to take the tranquilizing drug of gradualism. Now is the time to make real the promises of democracy. Now is the time to rise from the dark and desolate valley of segregation to the sunlit path of racial justice. Now is the time to lift our nation from the quick sands of racial injustice to the solid rock of brotherhood. Now is the time to make justice a reality for all of God’s children.
It would be fatal for the nation to overlook the urgency of the moment. This sweltering summer of the Negro’s legitimate discontent will not pass until there is an invigorating autumn of freedom and equality. Nineteen sixty-three is not an end, but a beginning. Those who hope that the Negro needed to blow off steam and will now be content will have a rude awakening if the nation returns to business as usual. There will be neither rest nor tranquility in America until the Negro is granted his citizenship rights. The whirlwinds of revolt will continue to shake the foundations of our nation until the bright day of justice emerges.
But there is something that I must say to my people who stand on the warm threshold which leads into the palace of justice. In the process of gaining our rightful place we must not be guilty of wrongful deeds. Let us not seek to satisfy our thirst for freedom by drinking from the cup of bitterness and hatred.
We must forever conduct our struggle on the high plane of dignity and discipline. We must not allow our creative protest to degenerate into physical violence. Again and again we must rise to the majestic heights of meeting physical force with soul force. The marvelous new militancy which has engulfed the Negro community must not lead us to a distrust of all white people, for many of our white brothers, as evidenced by their presence here today, have come to realize that their destiny is tied up with our destiny. They have come to realize that their freedom is inextricably bound to our freedom. We cannot walk alone.
As we walk, we must make the pledge that we shall always march ahead. We cannot turn back. There are those who are asking the devotees of civil rights, “When will you be satisfied?” We can never be satisfied as long as the Negro is the victim of the unspeakable horrors of police brutality. We can never be satisfied, as long as our bodies, heavy with the fatigue of travel, cannot gain lodging in the motels of the highways and the hotels of the cities. We cannot be satisfied as long as the Negro’s basic mobility is from a smaller ghetto to a larger one. We can never be satisfied as long as our children are stripped of their selfhood and robbed of their dignity by signs stating “For Whites Only”. We cannot be satisfied as long as a Negro in Mississippi cannot vote and a Negro in New York believes he has nothing for which to vote. No, no, we are not satisfied, and we will not be satisfied until justice rolls down like waters and righteousness like a mighty stream.
I am not unmindful that some of you have come here out of great trials and tribulations. Some of you have come fresh from narrow jail cells. Some of you have come from areas where your quest for freedom left you battered by the storms of persecution and staggered by the winds of police brutality. You have been the veterans of creative suffering. Continue to work with the faith that unearned suffering is redemptive.
Go back to Mississippi, go back to Alabama, go back to South Carolina, go back to Georgia, go back to Louisiana, go back to the slums and ghettos of our northern cities, knowing that somehow this situation can and will be changed. Let us not wallow in the valley of despair.
I say to you today, my friends, so even though we face the difficulties of today and tomorrow, I still have a dream. It is a dream deeply rooted in the American dream.
I have a dream that one day this nation will rise up and live out the true meaning of its creed: “We hold these truths to be self-evident: that all men are created equal.”
I have a dream that one day on the red hills of Georgia the sons of former slaves and the sons of former slave owners will be able to sit down together at the table of brotherhood.
I have a dream that one day even the state of Mississippi, a state sweltering with the heat of injustice, sweltering with the heat of oppression, will be transformed into an oasis of freedom and justice.
I have a dream that my four little children will one day live in a nation where they will not be judged by the color of their skin but by the content of their character.
I have a dream today.
I have a dream that one day, down in Alabama, with its vicious racists, with its governor having his lips dripping with the words of interposition and nullification; one day right there in Alabama, little black boys and black girls will be able to join hands with little white boys and white girls as sisters and brothers.
I have a dream today.
I have a dream that one day every valley shall be exalted, every hill and mountain shall be made low, the rough places will be made plain, and the crooked places will be made straight, and the glory of the Lord shall be revealed, and all flesh shall see it together.
This is our hope. This is the faith that I go back to the South with. With this faith we will be able to hew out of the mountain of despair a stone of hope. With this faith we will be able to transform the jangling discords of our nation into a beautiful symphony of brotherhood. With this faith we will be able to work together, to pray together, to struggle together, to go to jail together, to stand up for freedom together, knowing that we will be free one day.
This will be the day when all of God’s children will be able to sing with a new meaning, “My country, ‘tis of thee, sweet land of liberty, of thee I sing. Land where my fathers died, land of the pilgrim’s pride, from every mountainside, let freedom ring.”
And if America is to be a great nation this must become true. So let freedom ring from the prodigious hilltops of New Hampshire. Let freedom ring from the mighty mountains of New York. Let freedom ring from the heightening Alleghenies of Pennsylvania!
Let freedom ring from the snowcapped Rockies of Colorado!
Let freedom ring from the curvaceous slopes of California!
But not only that; let freedom ring from Stone Mountain of Georgia!
Let freedom ring from Lookout Mountain of Tennessee!
Let freedom ring from every hill and molehill of Mississippi. From every mountainside, let freedom ring.
And when this happens, when we allow freedom to ring, when we let it ring from every village and every hamlet, from every state and every city, we will be able to speed up that day when all of God’s children, black men and white men, Jews and Gentiles, Protestants and Catholics, will be able to join hands and sing in the words of the old Negro spiritual, “Free at last! free at last! thank God Almighty, we are free at last!”